Đối phương có lẽ cảm thấy không thể ra tay với Thanh Ti được nên mới chuyển sang tấn công anh sao?
Được thôi, chuyển tới anh so với đối phó với Thanh Ti làm anh càng yên tâm hơn.
Nhạc Thính Phong cởi quần áo, mở vòi tắm, nước tuôn xuống như mưa.
Anh nhắm mắt lại, nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây.
Hiện tại càng ngày anh càng cảm thấy những chuyện này có liên quan tới Yến Minh Tu.
Những chuyện này đều xảy ra sau khi Thanh Ti gặp Yến Minh Châu ở bệnh viện. Đến sáng nay, khi Thanh Ti nghe được tiếng của Yến Minh Tu ở bệnh viện, buổi chiều trên đường về nhà anh lại bị người ta dùng kim độc tấn công.
Thời gian có phải quá khéo rồi hay không?
Hơn nữa, nếu Yến Minh Tu đã trở lại, vì báo thù, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nhạc Thính Phong cảm thấy nên chuyển mọi điều tra bắt đầu từ Yến Minh Tu, hắn tỉnh lại ở nước M từ lúc nào, khi nào thì về nước, tiếp xúc với những ai, phải nhanh chóng điều tra ra tất cả những chuyện này mới được.
Tắm rửa xong, Nhạc Thính Phong đi ra, Yến Thanh Ti đã ôm gối nghiêng đầu sang một bên, ngủ quên luôn rồi.
Anh lắc lắc đầu, đi qua, nhẹ nhàng ôm cô lên.
Sau khi sấy khô tóc, Nhạc Thính Phong nằm xuống, ôm Yến Thanh Ti vào trong ngực.
Anh cúi đầu hôn lên tóc Yến Thanh Ti, trong lòng tự nói với mình: “Anh sẽ bảo vệ em, và bảo vệ cả con của chúng ta.”
…
Buổi tối, Quý Miên Miên ở lại bệnh viện không về, Lí Nam Kha không cho cô xuất viện, vì cô bị cảm nặng, trở về rồi có thể bị sốt lại, phải ở bệnh viện thêm một ngày, chờ bệnh giảm hẳn rồi mới được về.
Phòng bệnh của Quý Miên Miên là phòng bình thường, bên cạnh là hai giường trống. Cô tò mò hỏi Lí Nam Kha, không phải nói bệnh viện đang thiếu giường ư, sao phòng này lại không có ai vậy?
Lí Nam Kha dùng tay đo nhiệt độ trên trán cô, nói: “Em ngốc quá, dù sao chị cũng là bác sĩ chủ trì
ở đây, muốn để cho bạn bè mình ở riêng một phòng là chuyện quá đơn giản!”
Lí Nam Kha lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, soi mặt mình, hỏi: “Miên Miên, em nói… chị có xinh đẹp không?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đẹp, rất đẹp, rất có cá tính.”
Khi Lí Nam Kha không nói gì hoặc khi làm việc, ánh mắt cô thực sự lãnh diễm tới bức người.
Cô thở dài một tiếng: “Cá tính cũng vô dụng, nhiều khi chị rất muốn trở thành một cô gái nhỏ nhưng… khuôn mặt này không làm được.”
Kỳ thật, nguyên bản Lí Nam Kha cũng không phải người cao ngạo gì, cô cao 1m7, cao hơn rất nhiều so với những cô gái nhỏ nhắn khác, bộ dáng cũng không thanh tú nên nhìn thế nào cũng không giống kiểu nữ sinh đáng yêu. Vì thế cô luôn hướng tới hình tượng cao cao tại thượng, nói năng lạnh lùng.
Những người quen thuộc với Lí Nam Kha đều nói cô là một cô gái rất tốt, rất nhiệt tình, đối với bạn bè cũng rất có nghĩa khí.
Quý Miên Miên ôm chân, hỏi: “Chị…”
Nhưng nói ra được một chữ cô lại không hỏi nữa. Cô biết Lí Nam Kha thích Hạ Lan Phương Niên, nhưng cầu mà không thể.
Lí Nam Kha oán hận nói: “Tên khốn Hạ Lan Phương Niên đó…”
Giao thừa, cô chạy đi tìm anh, tìm được rồi, kết quả… thấy anh và một cô gái khác đang ở bên nhau.
Nếu là anh thật lòng thích cô gái nào đó thì cũng thôi đi, Lí Nam Kha cũng chỉ cho anh vài cái bạt tai rồi sẽ tha cho anh, nhưng đó lại là em gái của anh.
Em gái của anh còn trước mặt cô làm bộ làm tịch giả vờ làm bạn gái của Hạ Lan Phương Niên để chọc tức cô.
Lí Nam Kha ghét nhất bị người khác lừa, nếu anh không thích tôi thì cũng đừng có mang tâm tư đùa bỡn tôi.