Một tiếng rơi vỡ chói tai vang lên, chiếc bát trong nháy mắt đã vỡ tan tành, thịt gà ở trong bát rơi vãi đầy trên nền nhà.
Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân ngây ngẩn cả người, vẻ mặt cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Yến Thanh Ti, tay vẫn còn duy trì tư thế xúc canh ăn chưa kịp thu hồi.
Từ sau khi mang thai, phản ứng của Yến Thanh Ti rất chậm, qua một hồi lâu cô mới quay đầu nhìn Tiểu Từ: “Tiểu Từ…”
Tiểu Từ quỳ bịch xuống, nước mắt như mưa: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Chị Thanh Ti, em thực xin lỗi chị, em đã phản bội chị…”
Yến Thanh Ti lộp bộp trong lòng: “Em… Có ý gì?”
“Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi chị, Yến Minh Tu… Yến Minh Tu bắt ba mẹ em, hắn nói… nếu em không nghe lời hắn thì sẽ xuống tay với họ. Em bị ép buộc nên không còn cách nào khác. Anh ta đưa cho em một lọ thuốc, muốn em… bỏ vào đồ ăn của chị… Em… Em không phải cố ý, thực xin lỗi…”
Tiểu Từ nâng tay tát mình hai cái, sau khi hất đổ bát canh kia, trong lòng cậu đã nhẹ nhõm không ít, nhưng cậu vẫn không dám đối mặt với Yến Thanh Ti.
Cậu nhớ lại, từ sau khi cậu đi theo Yến Thanh Ti, cô đã đối xử với mình tốt như thế nào.
Làm trợ lý của người khác thì phải quỳ xuống lau giày, nằm sấp làm ghế ngồi, bị mắng, ăn tát như ăn cơm, nhưng Yến Thanh Ti lại đối xử với cậu quá khác, không hề vũ nhục, không hề không tôn trọng, ngoài tiền lương hàng tháng còn có thưởng, so với thu nhập của trợ lý các ngôi sao khác thì phải lớn gấp mấy lần. Thời gian làm việc của cậu cũng rất tùy ý, so với thành phần tri thức cao cấp còn muốn nhàn nhã hơn.
Tất cả những điều này đều là Yến Thanh Ti cho cậu, nếu không có cô, cậu vẫn là một người đang
loay hoay đi tìm việc giống như bao nhiêu sinh viên mới tốt nghiệp khác.
Nhưng mà… Cậu lại…
Sắc mặt Nhạc phu nhân tái mét, run rẩy hỏi: “Thuốc… Thuốc gì?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Cháu không biết… Hắn nói sẽ không lấy mạng người khác, nhưng sẽ làm chị Thanh Ti mất đi một vài thứ. Cháu không biết là cái gì nên… vừa rồi đã bỏ vào canh gà, cháu… thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Thân thể Yến Thanh Ti run lẩy bẩy, vừa rồi suýt chút nữa thì cô đã ăn bát canh gà kia rồi.
Thuốc Yến Minh Tu đưa đương nhiên sẽ không phải thứ tốt lành gì, cho dù không lấy mạng của cô cũng sẽ làm cô sảy thai.
Yến Thanh Ti che bụng, ánh mắt cô nhìn Tiểu Từ trở nên xa lạ: “Em… Em…”
Cô bỗng nhiên không biết nói gì.
Yến Thanh Ti thừa nhận tính mình rất kém, không đối tốt với nhiều người, cũng làm ra nhiều chuyện thấp dưới ngưỡng đạo đức cho phép, nhưng cô đối với Tiểu Từ trước giờ luôn rất thật tình, coi cậu như người ột nhà, đưa cậu vào vòng những người mình muốn bảo vệ.
Nhưng cậu… sao cậu có thể?
Nhạc phu nhân vừa nghe đã ôm ngực kêu: “Thím Ngũ… Mau… Lấy… thuốc trợ tim… của tôi… mang ra đây…”
Yến Thanh Ti cũng hoảng hốt, quên luôn Yến Minh Tu: “Mẹ… Mẹ… Mẹ đừng lo lắng, con không sao, canh gà con cũng chưa ăn… Thím Ngũ… Thím Ngũ… Mau lên…”
Thím Ngũ còn chưa hiểu ra làm sao, vội vàng chạy lên lầu lấy thuốc cho Nhạc phu nhân.
Tim Nhạc phu nhân không có bệnh nhưng thỉnh thoảng vẫn không thoải mái, thế nên ở nhà luôn có sẵn thuốc.
Yến Thanh Ti mở bình thuốc lấy ra hai viên cho Nhạc phu nhân uống.