Một lát sau, trên mặt Nhạc phu nhân đã hồng hào lên đôi chút. Yến Thanh Ti sợ bà sẽ gặp chuyện nên nói: “Thím Ngũ, gọi 120 đi… Cháu gọi cho Thính Phong, phải báo cho anh ấy một tiếng…”
Tiểu Từ ngồi một bên muốn giúp đỡ nhưng lại không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể ngồi đó tự trách bản thân.
Yến Thanh Ti nhanh chóng gọi điện cho Nhạc Thính Phong.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Nhạc Thính Phong đang đàm phán hợp đồng với khách hàng, thấy Yến Thanh Ti nên lập tức nghe máy: “Alo… bà xã, có chuyện gì vậy?”
Yến Thanh Ti cầm di động, thanh âm run rẩy: “Thính Phong… Mẹ… bệnh tim tái phát, anh… mau về nhà đi…”
Nhạc Thính Phong vừa nghe lập tức đứng lên: “Đừng vội, trước gọi xe đưa mẹ đi bệnh viện đi đã. Để thím Ngũ đi, em không được ra ngoài, anh sẽ qua đó luôn. Em không được hoảng hốt, nghe anh, không sao đâu…”
Nhạc Thính Phong nhanh chóng an ủi Yến Thanh Ti mấy câu, bảo cô không nên gấp gáp, sau đó bảo cô đừng cúp máy đi.
Anh xoay người nói với đối tác: “Thật xin lỗi, nhà tôi có việc gấp, tôi phải về ngay. Chuyện hợp đồng của chúng ta sẽ do giám đốc Khúc thay tôi xử lý. Giang Lai, đi theo tôi.”
Giang Lai thấy biểu tình Nhạc Thính Phong như thế thì đoán là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, không dám chậm trễ, xin lỗi đối phương một câu rồi cùng Nhạc Thính Phong rời đi.
Nhạc Thính Phong vẫn đang cầm di động, hỏi Yến Thanh Ti rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe Yến Thanh Ti nói xong, Nhạc Thính Phong cắn răng, âm thầm chửi một câu.
Anh nói: “Thanh Ti… Hãy nghe anh nói, không nên hoảng hốt… Em không cần lộ diện, biết không? Chuyện này để anh sắp xếp, em khong được tùy hứng nữa, phải nghe anh…”
“Nhưng mà mẹ…”
Nhạc phu nhân khoát khoát tay: “Mẹ… không sao, không sao đâu… Mẹ nghỉ… một chút là tốt ngay…”
Bà là bị dọa một chút, vừa rồi thiếu chút nữa Yến Thanh Ti gặp chuyện
không may, bà cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình cũng bay hết đi rồi.
Nếu Thanh Ti thực sự xảy ra chuyện không may, cái mạng già của bà này thật đúng là không xong mất.
Nhạc phu nhân cảm thấy ngực đau, đầu choáng váng, hoảng hốt, sau lưng lạnh lẽo, nhiều năm qua rồi, sống đến ngần này tuổi nhưng chưa bao giờ bà bị dọa cho sợ tới mức này.
Nhạc phu nhân nắm chặt tay Yến Thanh Ti: “Con không sao là tốt rồi, con không sao là tốt rồi…”
Yến Thanh Ti thấy trạng thái của Nhạc phu nhân tốt hơn vừa nãy thì mới có thời gian đi quan tâm tới Tiểu Từ.
“Tiểu Từ… Em nói rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối cho chị nghe.”
Tiểu Từ khóc lóc kể chuyện ba mình sinh bệnh, cậu đi vay mượn khắp nơi, sau đó bị Yến Minh Tu tóm được. Hắn bắt cóc ba mẹ cậu, Yến Minh Tu còn cho cậu gọi điện video với họ để chứng minh là họ đang ở trong tay mình.
Giờ cậu cực kỳ hối hận, khóc lóc: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Em thật sự không còn cách nào khác, em thật sự không còn cách nào khác cả…”
Yến Thanh Ti chỉ vào cậu, muốn mắng mà không biết phải mắng thế nào.
Cô cười lạnh: “Không có biện pháp, không có biện pháp… Chị đã nói với em bao nhiêu lần, có chuyện thì phải tìm chị. Chuyện gì chị cũng có thể giúp em, nhưng sao em không nói cho chị hả?”
Tiểu Từ cúi đầu, không dám nhìn Yến Thanh Ti: “Ba mẹ em ở trong tay hắn, em bị ép…”
Yến Thanh Ti thật sự muốn tát cho cậu ta một cái, bị ép, không có cách nào khác?
Đây chỉ là lấy cớ, ở trong lòng cậu ta, kỳ thật vẫn không tin tưởng cô có năng lực giúp cậu ta, không tin cô có thể giải quyết mọi chuyện.