"Chú ơi, sao chú lại tới nữa rồi? Giờ này anh không ngủ nhưng người khác vẫn muốn ngủ, tôi mệt sắp chết rồi đây. Tôi còn nhỏ, còn phải lớn lên, anh không cho tôi ngủ ngon làm sao mà tôi cao lên được…”
Tô Trảm: “Còn gì nữa không?”
Tằng Lí dừng lại: “Sao thế?”
Tô Trảm chậm rãi nói: “Còn có cái gì vô nghĩa thì nói một lần cho xong đi, tôi sợ sau này cậu không có cơ hội nói nữa.”
Quần áo bệnh nhân trên người Tằng Lí đã ẩm ướt, cái lạnh làm anh ta run rẩy: “Anh trai, chú à, tôi van xin anh đấy, tha cho tôi đi, những gì tôi biết tôi đều nói cả rồi, tôi thật sự không còn gì để nói cả. Tôi không biết gì cả đâu…”
Tô Trảm lấy từ trong túi tiền ra một dây thế mỏng: “Làm gì có chuyện cậu không để lại đường lui cho mình chứ? Nhưng toi nghĩ cậu sẽ không nói ra đâu, nên thôi cũng đừng nói ra nữa, cứ mang xuống đó mà dùng đi.”
“Yên tâm, tôi ra tay rất nhanh, dây thép này sẽ nhanh chóng cắt đứt cổ của cậu, cậu sẽ không cảm thấy quá thống khổ đâu.”
Tăng Lí trơ mắt nhìn Tô Trảm dùng dây thép vòng qua cổ mình, anh ta vẫn không nhúc nhích: “Tôi nói, tôi nói cho anh… Chú của tôi ơi, cẩn thận, cẩn thận cái tay của anh, chúng ta có gì từ từ thương lượng. Tôi còn có tác dụng, tôi còn có tác dụng rất lớn…”
Tô Trảm không tiếp tục ra tay nữa nhưng dây thép thì vẫn tròng trên cổ Tằng Lí.
Thanh âm của anh lạnh lùng: “Nói.”
Tằng Lí vội nói: “Tô đại ca… Yến Minh Tu và Tằng gia có quan hệ với nhau, tuy tôi không biết là quan hệ gì, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quái. Lão Tằng già đó còn giao hết cho Yến Minh Tu những thế lực còn sót lại của lão ta ở trong nước. Anh ngẫm mà xem… tốt xấu gì tôi cũng là con riêng của lão, nhưng lão chẳng cho tôi cái gì mà lại giao hết cho Yến Minh Tu, anh không thấy quái lạ à? Nếu không có thế lực còn sót
lại của Tằng gia, Yến Minh Tu sao có thể trốn ở Lạc Thành lâu như thế mà không bị lộ chứ, đúng không?”
Tin tức này đúng là có chút ý tứ, Tô Trảm tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tằng Lí ủy khuất nói: “Tôi không biết, thật sự không biết… Cái này tôi cũng chỉ ngẫu nhiên biết được, nhưng… cũng chẳng có quan hệ gì tới tôi cả.”
“Quên đi, người như cậu cho tới bây giờ chắc chẳng biết thế nào là gió chiều nào phải xuôi theo chiều ấy, chẳng cần lưu lại làm gì.” Nói xong, Tô Trảm bắt đầu dùng tay chuẩn bị siết dây lại.
Tằng Lí cảm giác được cái mũi đau đau, vội vàng nói: “Đại ca, đại ca… Mặc dù tôi không biết Yến Minh Tu ở đâu, nhưng theo tôi quan sát, hắn ta thích những phương pháp trái ngược… Hắn thích những địa phương nguy hiểm, với hắn đó sẽ là nơi an toàn nhất. Hắn làm như vậy vì hắn nghĩ là mình rất thông minh…”
Tô Trảm dừng lại: “Cậu cảm thấy hắn sẽ trốn ở đâu?”
Tằng Lí ủy khuất: “Cái này làm sao mà tôi biết được. Tôi cũng đâu có biết rõ Lạc Thành thế nào. Hơn nữa tôi cũng không quá quen với Yến Minh Tu, tôi cảm thấy anh nên tìm người nào quen thuộc hắn, quen thuộc Lạc Thành mà hỏi thì hay hơn.”
Tăng Lí nói xong, Tô Trảm cảm thấy anh ta không nói dối mới buông tay, thu dây thép lại, nói: “Cậu cứ từ từ nghĩ kỹ xem lần sau nên lấy lý do gì để bảo toàn mạng sống đi.”
Tằng Lí thấy Tô Trảm muốn đi thì ôm cổ, thở phào một hơi, nói: “Này… Lần sau anh tới có thể chờ trời sáng không, anh đánh thức tôi thế này, khó ngủ lại lắm.”
Tô Trảm dừng lại, xoay người: “Nếu cậu muốn ngủ vĩnh viễn thì tôi có thể thỏa mãn nguyện vọng đó của cậu.”