Tằng Lí lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không cần, tôi tỉnh táo một chút cũng tốt. Tô đại ca, anh đi thong thả… đi thong thả… Đã muộn thế này rồi mà vẫn phải làm việc, thật là vất vả quá, mau về nghỉ ngơi đi thôi… Ngủ ngon… Bye bye…"
Tô Trảm rời đi, Tằng Lí liền ngã xuống giường: "Mẹ nó, hù chết ông đây rồi."
Anh ta nghĩ tới lời Tô Trảm nói là bảo anh ta nghĩ lý do bảo mệnh cho lần sau thì không khỏi muốn khóc, mẹ… đầu óc anh ta còn có thể bới ra được gì nữa sao?
Tằng Lí cảm thấy không thể ở đây thêm một ngày nào nữa, nếu không sớm muộn gì anh ta cũng bị Tô Trảm giết chết mất thôi.
Nên trốn đi thì hơn.
Nhưng bên ngoài nhiều người như thế, sao mà trốn được đây?
Nhất là, hiện tại anh ta còn bị gãy một chân, bây giờ đi ra chỉ có tìm chết, trực tiếp đưa đầu cho người ta bắn còn nhanh hơn.
Tằng Lí ngửa mặt lên thở dài, mẹ ơi, ông trời thật sự muốn tuyệt đường sống của anh ta rồi.
Trốn thì sẽ chết.
Không trốn, nếu anh ta tìm được lý do giữ mạng thì còn có thể sống thêm vài ngày.
Tằng Lí nghĩ kĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy cái thứ hai vẫn là lựa chọn tốt hơn.
…
Đêm khuya, Lạc Thành có tuyết rơi nhè nhẹ, tuyết đập vào cửa kính tạo thành những tiếng vang nhỏ.
Di động của Arthur rơi xuống mặt đất, anh ngồi trên thảm, cúi đầu không biết nghĩ gì.
Stuart Mill đi tới, đưa cho anh một ly rượu.
"Uống một ly đi, buổi tối thế này rất thích hợp để uống rượu vang đấy."
Arthur không hề động, vài giây sau, anh nói: "Cho tôi Whisky."
Stuart: "Không nên, Whisky không tốt."
Arthur ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt anh toàn là tơ máu đỏ lừ, giống hệt một con thú dữ lâm vào tuyệt cảnh, cực kỳ hung tợn, đáng sợ.
Stuart xòe tay, sau đó xoay người đi lấy hai cái ly rỗng, một chai whisky mang tới. Anh ta rót cho mỗi người một ly.
Arthur nhận lấy, uống
một hơi cạn sạch.
Nhưng vì uống quá nhanh nên anh ho khan một hồi, mặt đỏ bừng.
Stuart ngồi xếp bằng đối diện, anh ta không uống, nhìn Arthur vẫn đang ho dữ dội, không hề nhúc nhích.
Sau đó anh ta nói: "Arthur, kỳ thực anh cố chấp làm gì chứ?"
"Anh cố chấp nhưng cô ta không hiểu, nói không chừng, ngược lại cô ta còn vì không hiểu mà trách ngược lại anh. Cô ta sẽ nói anh giả mù sa mưa…"
"Hai người các anh từng là bạn bè tốt của nhau, nhưng sau chuyện này, anh cho rằng hai người sẽ vẫn coi nhau là bạn tốt ư, anh có thể nhưng cô ta thì không. Lúc bắt đầu nghi ngờ anh thì cô ta dã coi anh là kẻ thù, những năm tháng mà anh cho là quan trọng, đối với cô ta lại không đáng một đồng."
Anh ta vừa nói xong, đột nhiên mặt bị tay ai kia đấm lên một quyền, tốc độ nhanh tới mức anh không kịp nhìn người đó ra tay thế nào.
Arthur buông tay, gương mặt vẫn đỏ bừng, anh lạnh lùng nói: "Câm mồm lại, ai cho anh nói xấu cô ấy, anh thì biết cái gì? Anh nghĩ rằng tôi không biết mục đích của anh khi nói thế là gì sao? Anh chỉ muốn tôi hận cô ấy, muốn ly gián tình cảm của hai chúng tôi, không phải là vì anh không chờ được nữa, muốn ra tay sao?”
Khóe miệng Stuart rách toạc, anh ta vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu trên miệng: "Phải… tôi muốn ra tay, nhưng chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Arthur đứng lên: "Dù có đúng đi chăng nữa thì cũng không tới lượt anh phải nói, cũng không tới lượt anh nhúng tay vào… Đừng quên thân phận của mình."
Stuart đột nhiên tự cười giễu mình: "Đúng thế, đúng thế… Tôi không nên nhúng tay, nhưng tôi không quen nhìn thấy anh phải trái không phân với người con gái đó."