Chị thực sự hi vọng Yến Thanh Ti có thể trở thành một nữ minh tinh hạng A ở trong nước, mà không phải một bình hoa di động mà là vừa có sắc vừa có tài, có thể đứng trên bất kỳ một ngôi sao nữ nào.
Nhưng chị lại quên, đây là mong muốn của chị chứ không phải của Yến Thanh Ti.
“Không sao… Nếu Stuart Mill muốn tìm người khác thì cứ để anh ta tìm, không cần phải xen vào việc của anh ta. Tin tưởng em, chờ em sinh xong đứa con này, em cam đoan chúng ta sẽ còn có nhiều cơ hội tốt hơn.”
“Ừ, vậy chị không quản nữa, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Buông điện thoại, chị Mạch thở dài một tiếng, mặc kệ vậy, có thời gian không bằng đi tìm xem có mầm non nào có tố chất tốt hơn không.
Nghĩ nghĩ một lúc, chị Mạch gọi điện cho Stuart Mill.
Stuart nghe chị Mạch nói xong thì cúp máy, nói: “Yến Thanh Ti buông tay, không chụp ảnh nữa.”
Arthur: “Cô ấy sẽ không lấy con mình ra làm trò mạo hiểm.”
“Kỳ thực, tôi rất ngạc nhiên, Yến Thanh Ti là dạng phụ nữ thế nào vậy?”
Arthur thản nhiên: “Là người phụ nữ anh không thể nào lý giải được, thế giới của cô ấy không giống của anh.”
Arthur cầm lấy áo khoác: “Tôi có việc muốn ra ngoài một chút.”
Stuart biết, anh muốn đi gặp Yến Thanh Ti, sắc mặt hơi trầm xuống, chờ anh đi rồi, anh ta bèn cười châm biếm: “Không thể lý giải… ha ha…”
Điện thoại vang lên, trợ lý của anh ta gọi tới.
“Stuart, mấy công ty gửi ảnh nữ nghệ nhân muốn chụp ảnh tới, anh có muốn xem hay không?”
“Gửi qua hòm thư cho tôi.”
Stuart mở hòm thư ra, nhìn một đống ảnh chụp cho trợ lý gửi tới, mấy chục cái đều là danh hào của các ngôi sao trong nước.
Trước đây, khi tin tức anh tới đây chụp ảnh, giới giải trí đã muốn náo loạn, sau đó biết được anh đã làm việc với Yến Thanh Ti thì cắn răng nhẫn nhịn, chỉ biết nói rằng vận khí của Yến Thanh
Ti quá tốt.
Nhưng giờ đột nhiên nghe nói Yến Thanh Ti không chụp nữa, những người khác đều nghĩ cơ hội của mình tới rồi, vì thế các công ty đều tìm cách quan hệ, gửi ảnh cho anh ta chọn.
Stuart tùy tiện nhìn vài lần, cuối cùng dừng lại ở ảnh cuối cùng – Thân Tố Hi.
Khóe môi anh ta cong lên, sau đó liền gọi điện cho trợ lý.
“Nói những người đưa ảnh chụp tới là tôi muốn phỏng vấn, muốn gặp người thật.”
…
Đảo mắt, buổi phỏng vấn cuối cùng đã tới, các ngôi sao trang điểm xinh đẹp vô cùng, quả thực so với lần trước còn long trọng hơn nhiều.
Nhưng sau khi bọn họ đến và xếp hàng ngay ngắn thì trợ lý của Stuart lại yêu cầu bọn họ tẩy trang mặt làm cho một đám minh tinh nhất thời ngây ra.
Thân Tố Hi là một ngôi sao nhỏ mới vào nghề, có thể tới tham gia cuộc phỏng vấn này đã là không dễ. Cô ta được sắp xếp ở trong nhóm người cuối cùng. Khi tất cả mọi người đã gần như thử hết rồi thì cô ta mới được gọi vào. Vừa vào trong phòng liền phát hiện không có ai, tối om, thật có cảm giác âm trầm.
Cô ta gọi hai tiếng nhưng không ai trả lời.
Cô ta cắn môi, thanh âm ngọt ngào: “Anh Stuart Mill, tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh, tôi không dám kỳ vọng anh có thể tuyển tôi làm gương mặt cho trang bìa tạp chí. Được gặp anh, với tôi mà nói đã là… tốt lắm rồi. Nếu anh nguyện ý, tôi có thể… vì anh mà làm chuyện gì đó…”
“Chuyện gì?”
“Đúng vậy, chuyện gì cũng…” Thân Tố Hi hất mái tóc dài về phía sau, bộ ngực đầy đặn hơi ưỡn ra, cực kỳ sinh động và dụ hoặc.
Trong bóng tối vang lên một tiếng châm biếm: “Khuôn mặt này dùng có tốt không?”