Hạ Lan Phương Niên hỏi: “Em sao thế? Sao lại khóc?”
Hạ Lan Tú Sắc dừng một chút: “Anh… Giọng của anh… hơi khác?”
“Khụ… Anh không sao, em làm sao thế hả?”
Hạ Lan Tú Sắc khóc, nói: “Anh, em bị người ta bắt nạt… Tất cả mọi người trong công ty đều nhằm vào em… Em đã cố gắng tự dựa vào bản thân mình, em không hối hận, em không dùng quy tắc ngầm, em không lấy lòng ai, chẳng lẽ vì thế mà em bị người ta chèn ép sao? Thân Tố Hi chẳng làm gì, cô ta chỉ cần ngủ với cao tầng của công ty thì đã có thể chiếm được tài nguyên tốt nhất, em cảm thấy… rất tủi thân, rất khổ sở. Anh… anh có thể ở bên em một lúc được không?”
Hạ Lan Tú Sắc khóc rất tủi thân, rất thảm thiết.
Sau khi cô ta khóc lóc kể lể xong, Hạ Lan Phương Niên ngừng một hồi lâu mới nói: “Tú Tú, từ ngày em quyết định gia nhập làng giải trí thì em phải xác định tư tưởng rồi. Nói cách khác, xã hội này là như vậy, huống chi… ở đâu cũng thế mà thôi.”
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi: “Nhưng mà anh… em cảm thấy rất tủi thân, em đã cố gắng như thế… tại sao chứ? Anh, em rất đau lòng, em không muốn giống như bọn họ, em không muốn trở thành một người không từ thủ đoạn nào để vươn lên…”
Sau một hồi im lặng, Hạ Lan Phương Niên nói: “Tú Tú, em đã sớm không cần anh an ủi rồi. Em cũng không cần anh tới giúp em.”
“Anh…” Hạ Lan Tú Sắc cao giọng gọi.
“Tú Tú, nếu em đã muốn tham gia vào làng giải trí thì phải đặt mọi tinh lực lên nghiệp diễn của mình. Em không phải trẻ con nữa, em cũng không còn là cô em gái đơn thuần, ngây thơ mà anh biết nữa. Em đã lớn rồi, em có thể tùy hứng nhưng không được làm chuyện trái pháp luật. Quấy rầy hay đe dọa người khác cũng đủ cho em ngồi tù rồi.”
Hạ Lan Tú Sắc siết chặt tay, giọng của cô ta không tự chủ được mà
thay đổi: “Anh, anh đang nói gì, em không hiểu.”
“Cho tới bây giờ em đều như vậy, nhưng không sao, anh biết em hiểu. Đừng làm những chuyện này nữa, không phải ai cũng có thể hết lần này tới lần khác có thể tha thứ co em. Anh còn phải làm việc, cúp máy đây.”
Hạ Lan Tú Sắc kêu lên: “Anh… anh… Không phải anh đang cùng ở một chỗ với con khốn kia chứ? Anh…”
Tút tút tút…
Hạ Lan Phương Niên đã cúp máy. Hạ Lan Tú Sắc đáp mạnh điện thoại sang một bên, nghiến răng nói: “Lí Nam Kha, Lí Nam Kha, con khốn, tất cả đều khốn nạn hết…”
Làn môi ấm áp hạ xuống, Hạ Lan Phương Niên thở dài một tiếng, siết người trong lòng chặt thêm một chút, nói: “Xin lỗi…”
Lí Nam Kha bĩu môi: “Anh có thể hay không đừng nói mấy cái lời này, dù có xin lỗi cũng không phải anh nói là được. Hiện tại anh nói lời này thì không bằng chúng ta tiếp tục hoàn thành chuyện vừa rồi, thế nào?”
“Em…” Hạ Lan Phương Niên đỏ mặt, nếu vừa rồi điện thoại không đổ chuong thì suýt chút nữa anh đã không tự chủ được mà bị Lí Nam Kha câu dẫn.
Nhìn quần áo của cả hai xộc xệch, Hạ Lan Phương Niên đỏ mặt: “Anh sẽ đi gặp Hạ Lan Tú Sắc, nếu nó tiếp tục không nghe lời, em có thể khởi tố nó, anh sẽ làm luật sư cho em.”
Lí Nam Kha ôm lấy cổ anh, dán lên người anh: “Cái này không quan trọng. Nó chán ghét em như thế, cho nên em càng không để nó thực hiện được mục đích. Chờ chúng ta kết hôn rồi, em rất mong nhìn thấy biểu tình của con bé.”
Lí Nam Kha cắn môi Hạ Lan Phương Niên một cái, thân mình của anh cứng lên: “Nam Kha… Em đừng…”
Bàn tay Lí Nam Kha tiến vào trong quần áo của Hạ Lan Phương Niên: “Đừng làm cái gì? Làm cái này, cái này, hay cái này?”