"Mặt của cô không khác gì một bình hoa rẻ tiền không có giá trị nghệ thuật gì, sao có thể lên bìa tạp chí được chứ. Nhưng… tôi biết cô hận ai, tôi có thể giúp cô. Có điều, cô phải tuyệt đối nghe theo sự phân phó của tôi, mỗi chuyện tôi muốn cô làm, cô đều phải làm được.”
Mặt Thân Tố Hi cứng ngắc, động đậy một chút cũng khó, cô ta cả giận nói: “Được, cho dù tôi không thể lên bìa tạp chí T, ít nhất anh cũng phải cho tôi gặp mặt anh chứ? Tại sao tôi phải nghe lời anh, anh dựa vào cái gì? Sao tôi biết được anh nói thật hay giả, tại sao tôi phải tin vào lời anh nói?”
“Ưu điểm của cô, sau này cô sẽ biết.”
Lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa có người muốn nghe lén, nhưng căn phòng này cách âm rất tốt, cô ta chỉ có thể nghe một vài câu đại khái. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, cô ta vội vàng chạy đi.
Sau khi vào toilet, cô ta tháo mũ ra, thì ra chính là Hạ Lan Tú Sắc. Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, oán hận cắn răng. Tiện nhân Thân Tố Hi này lại dám ngủ với cao tầng của Hải Tinh để lấy được một danh ngạch phỏng vấn.
Hai người đều là nghệ sĩ mới ký hợp đồng, rõ ràng fan của mình nhiều hơn, rõ ràng mình nổi tiếng hơn, rõ ràng mình có năng lực, tiềm lực hơn, vậy mà Thân Tố Hi chỉ cần bán thân là công ty liền đầu tư cho cô ta, lần này còn để cho cô ta tới tham gia phỏng vấn nữa.
Hạ Lan Tú Sắc tức tới nổ phổi, vì biết Thân Tố Hi được tới phỏng vấn nên mới lén lút tới đây, xem có thể động tay động chân gì đó làm cô ta không được tham gia phỏng vấn hay không?
Vừa rồi nghe bên trong nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng cô ta khẳng định là Thân Tố Hi nhất định giở trò, hơn nữa còn là trò ám muội, cô ta nhất định phải vạch mặt con khốn đó.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, các ngôi sao rời
đi đều gần như chắc chắn mình sẽ là người được lựa chọn.
Thân Tố Hi vào toilet trang điểm lại, vừa vào thì di động đổ chuông, nhìn tên người gọi tới, cô ta cười châm biếm một cái rồi mới nũng nịu trả lời: “Lí tổng, tối qua ngài mạnh mẽ quá, em ăn không tiêu…”
“Em có thể nhận vai nữ thứ 3 trong phim của đạo diễn Chu… Nhưng mà đạo diễn Chu kia rất háo sắc…”
“Được rồi, nếu ngài đã có thành ý như thế… Tố Hi không nể mặt ngài thì thật sự không tốt lắm. Được rồi, ngài có thể gọi anh vợ của ngài tới chơi cùng cho vui, nhưng… nhất định phải nhẹ nhàng với em đó.”
Trong toilet không có người, Thân Tố Hi nói chuyện mà không hề cố kị gì hết.
Cúp máy xong, cô ta nhìn mình trong gương cười quyến rũ một cái rồi mới cầm túi xách rời đi.
Cô ta vừa đi, Hạ Lan Tú Sắc trốn trong một gian toilet đi ra, tắt ghi âm, xì một tiếng đầy khinh miệt, con hồ ly dâm đãng…
Có cái này, cô ta không sợ sau này không dìm chết được Thân Tố Hi.
Hạ Lan Tú Sắc oán hận cắn răng.
Hiện tại con hồ ly Thân Tố Hi này không phải quan trọng nhất, mà tiện nhân Lí Nam Kha kia mới đáng quan tâm, phải làm cô ta mau chóng cút đi mới được.
Nhớ tới Lí Nam Kha, mắt Hạ Lan Tú Sắc đỏ lên, con khốn đó… cứ luôn muốn quyến rũ anh trai cô ta.
Trước kia là Yến Thanh Ti, giờ lại là Lí Nam Kha.
Hạ Lan Tú Sắc nắm chặt di động, rời khỏi toilet, tránh đụng mặt người khác, nhanh chóng ngồi vào xe của mình.
Sau đó cô ta gọi điện thoại cho Hạ Lan Phương Niên, gọi hồi lâu điện thoại mới thông. Vừa mở miệng thì nước mắt đã tuôn như mưa, nói: “Alo, anh… Anh đang ở đâu?”
Hạ Lan Tú Sắc khóc rất chuyên nghiệp khiến cho cô ta có thêm không ít điểm khi quay phim.