THÍCH MỘT NGƯỜI LÀ MUỐN Ở BÊN NGƯỜI ĐÓ
Nhạc phu nhân đứng ở cửa sổ gần một tiếng mới về giường ngủ.
Bà không ngủ được, trong đầu toàn là những kỷ niệm lúc còn ở chung với Hạ An Lan.
Lúc đầu, ai mà dám nghĩ bà và người đàn ông cao không thể với tới kia lại đi tới một bước này, đúng là một giấc mơ diễm lệ và đầy hoa mộng.
Nhạc phu nhân trở mình, vẫn không sao ngủ được, một lát sau, bà đứng dậy ra mở tủ quần áo, lấy áo của Hạ An Lan ra, ôm lấy và chui vào chăn.
Quần áo như còn lưu lại chút hơi thở của ông, Nhạc phu nhân vùi mặt vào áo, thở dài một tiếng.
Bà cảm thấy lần sau, có lẽ bà sẽ không nhịn được mà chạy đi tìm ông trước.
Trước kia không biết yêu là gì, giờ biết thì phát hiện ra rằng, thích một người là lúc nào cũng muốn ở bên cạnh người đó.
Ôm chặt áo Hạ An Lan, Nhạc phu nhân trằn trọc tới gần sáng mới dần chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, Yến Thanh Ti phát hiện ra Nhạc phu nhân còn chưa xuống, hỏi: “Này, sao mẹ còn chưa xuống nhỉ? Anh lên gọi mẹ dậy đi.”
Nhạc Thính Phong đưa đũa cho cô: “Tối qua mẹ ngủ muộn nên sáng nay không dậy được, không sao đâu, chúng ta cứ ăn trước đi.”
“A?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng day day cái mũi của cô: “Đêm qua có người tới.”
Hôm nay, vừa dậy thì anh đã nghe thím Ngũ lẩm bẩm, quái, hôm qua canh gà vẫn còn và rất nhiều đồ ăn trong tủ lạnh sao lại biến đâu hết rồi. Chẳng lẽ hôm qua nhà có trộm?
Nhạc Thính Phong vừa nghe liền đoán, có lẽ đêm qua có người không nhịn được lại tới thăm tiểu lão thái thái nhà mình rồi.
Anh sờ sờ cằm, lão hồ li chính là lão hồ li, bằng này tuổi rồi mà còn chơi trò lãng mạn, tưởng nhà này không có ai sao?
Nhưng có thể thấy mẹ gặp được một người yêu mình, chiều chuộng mình, Nhạc Thính Phong rất
vui vẻ trong lòng.
Mẹ anh vốn nên có tình yêu, có cuộc sống của riêng mình. Lý tưởng sống của bà không thể mãi ở trên người con dâu và cháu nội được, bà cần có hạnh phúc của riêng mình.
Yến Thanh Ti ngẩn người, giờ mới hiểu Nhạc Thính Phong đang ám chỉ tối qua là ai tới.
Yến Thanh Ti cảm khái nói: “Ai nha… Bác thật đúng là…”
“Em cảm thấy bác đúng là người cái gì không làm được thì bác đều làm được tất. Anh nói xong, thủ đoạn như thế thì chỉ cần ra tay, có cô gái nào mà thoát khỏi ông ấy được chứ?”
Yến Thanh Ti cảm thấy bác mình đúng thật là nam thần, không trách bác được xưng là đệ nhất nam thần quốc dân.
Nếu đổi lại là cô, được đối đãi như thế thì cô cũng chẳng trụ được bao lâu.
Nhạc Thính Phong u oán nói: “Em hâm mộ mẹ lắm đúng không?”
“Hâm mộ là bình thường mà. Là phụ nữ, ai chẳng muốn có một tình yêu như thế.”
Lãng mạn, duy mĩ,… có thể dùng những từ đẹp nhất trên đời này để miêu tả về nó, thực sự là tình yêu trong mộng mà nhiều người mơ ước.
“Vậy anh cho em kiểu tình yêu nào?”
Yến Thanh Ti cắn cắn đũa, nghĩ ngợi, cái này… thật khó nói. Cô liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong: “Đại khái là… tình yêu của thiếu niên cấp hai đi.”
Nhạc Thính Phong: “…”
Yến Thanh Ti nhìn ánh mắt u oán, bộ dạng tủi thân của anh, không nhịn được mà cười rộ lên, sau đó véo véo má anh: “Giận à? Không vui à?”
“Không…”
“Anh biết rõ đáp án rồi mà, sao lần nào cũng tự đi tìm ngược thế?”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu, hơi trẻ con, đáp: “Bởi vì anh cảm thấy có thể lần này em sẽ không đả kích anh, hoặc em sẽ nói những câu dễ nghe hơn thì sao?”