Yến Thanh Ti nhéo mặt anh, đây là Nhạc Thính Phong của cô, không giống những người đàn ông khác.
Hơi trẻ con, hơi ngây thơ, nhưng luôn đứng ở trước mặt cô, bảo vệ cô, cho cô ấm áp, cho cô an toàn.
Anh là độc nhất vô nhị.
Yến Thanh Ti cười nói: “Anh chính là anh, vì sao phải so mình với người khác. Dù anh không thể giống như bác, nhưng… những gì anh làm được, chắc gì bác đã làm được?”
Gương mặt Nhạc Thính Phong nháy mắt chuyển biến, anh hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Nhìn đi, nhìn đi, anh biết mà, trong lòng bà xã thì anh luôn là người tốt nhất.”
Thím Ngũ nghe thấy hai người nói chuyện thì vội vàng chạy về phòng bếp cười trộm một hồi.
Tính cách của thiếu gia cũng chỉ có thiếu phu nhân mới trị nổi, đúng là vỏ quýt dày cần móng tay nhọn.
…
Nhạc Thính Phong dùng bữa xong liền tới công ty, lúc anh đi, Nhạc phu nhân còn chưa dậy.
Sáng nay, tâm tình Nhạc Thính Phong rất tốt, vì vừa sáng ra đã được vợ khen rồi.
Đến công ty, dọc đường đi, khóe môi anh lúc nào cũng nhếch lên.
Nhưng tâm tình tốt đẹp đó bị đánh văng sau khi tới công ty.
Giang Lai luôn đợi Nhạc Thính Phong tới, vừa thấy anh liền lập tức tiến lên, nhỏ giọng nói: “Sếp, có chuyện không hay rồi…”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong không thay đổi, lập tức đi vào văn phòng.
Đóng cửa lại, anh nói: “Nói đi.”
“Công ty chi nhánh của chúng ta ở nước M bị người ta công kích. 6 giờ sáng nay em nhận được thông báo báo về, chúng ta bị cáo buộc trốn thuế, bị tình nghi ăn trộm thông tin cơ mật quốc gia của họ, hơn nữa còn nói chúng ta tham dự vào buôn bán vũ khí.”
Giang Lai nói liền một hơi rồi mới ngẩng đầu nhìn biểu tình của Nhạc Thính Phong.
Mặt của Nhạc Thính Phong không có nhiều biến hóa, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó khinh thường nói: “Nói thẳng ra là công ty chúng ta là gián điệp phải không? Giở nhiều trò như thế, đúng là rất đầu tư đấy.”
Giang Lai cẩn thận nói: “Sếp, em đã lệnh cho công
ty bên đó tạm ngừng kinh doanh. Chính phủ nước M đang tiến hành điều tra, hơn nữa… còn yêu cầu sếp qua đó phối hợp điều tra.”
Giang Lai đưa một văn kiện tới, đó là lệnh triệu tập tới từ bên kia bờ đại dương.
Nhạc Thính Phong xem thường, trực tiếp cho tờ giấy triệu tập đó vào thùng rác: “Ở nơi này, giấy triệu tập của họ chỉ là giấy lộn.”
Giang Lai lo lắng: “Nhưng quy mô công ty ở nước M của chúng ta không nhỏ, nếu cứ thế bị đánh sập thì sẽ ảnh hưởng tới cổ phiếu ở trong nước của chúng ta.”
Nhạc thị là một thể thống nhất, dù ở trong nước hay nước ngoài, chỉ cần một nơi xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng tới toàn hệ thống.
Ngón tay Nhạc Thính Phong nhịp nhịp trên bàn, đầu óc chuyển động rất nhanh: “Không vội, đây không phải là chuyện cạnh tranh bình thường giữa các công ty, nhất định phải áp chế chuyện này xuống, có thể áp bao lâu thì cố gắng áp bấy lâu.”
“Vâng…” Biết được tin tức này, Giang Lai cũng chưa nói với ai.
Nhưng bọn họ đều biết, chuyện này không thể giấu được lâu, với tốc độ phát triển hiện tại của Internet, chẳng có tin tức gì có thể giấu diếm được cả.
Sau khi Giang Lai ra ngoài, Nhạc Thính Phong lập tức gọi điện cho Tô Trảm.
“Tôi có chuyện gấp, anh tới đây một chút.”
Tô Trảm tới rất nhanh, không gõ cửa mà cứ thế đi vào.
“Chuyện gì?”
“Anh xem đi đã.”
Nhạc Thính Phong đưa cho Tô Trảm xem một phần văn kiện.
Sau khi Tô Trảm xem xong, không nhịn được nở nụ cười: “Cái này chẳng phải là muốn cậu đi qua đó sao, thủ đoạn lưu manh thế này cũng chỉ có họ mới nghĩ ra… Trốn thuế, lấy trộm thông tin mật quốc gia, còn có buôn bán vũ khí… Thật buồn cười.”