Thanh âm Arthur lạnh lùng: “Tôi cảm thấy Hạ An Lan không phải một người dễ bị lừa. Nếu không ta thích Nhạc phu nhân như thế, tuyệt đối không thể không nhận ra người giả được.”
“Nhưng anh cũng đừng quên, người mà chúng ta đánh tráo cực kỳ giống Nhạc phu nhân, từ thân hình tới giọng nói đều không khác gì, Hạ An Lan dù có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể nhận ra ngay lập tức. Hơn nữa, cho dù ông ta có nhìn ra được thì cũng cần phải có thời gian.”
Arthur không nói gì, Stuart dùng biện pháp này có vẻ rất tốt, nhưng… anh lại cứ cảm thấy không được thuận lợi.
Người như Hạ An Lan có thể chấp 100 người như bọn họ, lừa gạt ông ấy đâu phải chuyện dễ.
Stuart đi tới bên cạnh anh, chạm vào bờ vai anh: “Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì. Yên tâm, chỉ cần bên kia thành công, ở bên này tôi sẽ thả Nhạc phu nhân ra, tôi sẽ không làm anh khó xử.”
Anh ta nói thế nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.
Giết Hạ An Lan xong sẽ giết Yến Thanh Ti.
Anh ta sao có thể để giữ lại người ở trong lòng Arthur được, so với Hạ An Lan, anh ta cảm thấy Yến Thanh Ti mới là uy hiếp lớn nhất.
Chờ Hạ An Lan chết rồi, anh ta sẽ lợi dụng Nhạc phu nhân để uy hiếp Yến Thanh Ti.
Arthur chán ghét dịch ra hai bước, nói: “Nhưng Hạ An Lan sẽ không dễ bị đánh lừa như thế…”
Động tác của anh làm cho mặt Stuart trầm xuống, anh ta cười lạnh: “Hạ An Lan lợi hại cũng chỉ là một người bình thường, không phải thần. Chỉ cần là người thì chắc chắn là có khuyết điểm.”
Arthur nhắm mắt lại, anh cảm thấy hối hận vì đã đồng chí cho Stuart hành động thế này.
Tuy rằng anh ta nói đúng, bắt được Nhạc phu nhân đúng là có thể có được rất nhiều lợi thế, bởi vì bà ấy là nhược điểm lớn nhất của Hạ An Lan.
Ánh mắt Stuart lạnh
như băng: “Cô ta tới chỗ Hạ An Lan lâu thế rồi, tôi đang kỳ quái là tại sao cô ta còn chưa ra tay? Nên giục cô ta một chút.”
Nói rồi anh ta phát ra tín hiệu ám sát cho Nhạc phu nhân giả, đáng tiếc bây giờ cô ta chẳng còn cảm giác gì nữa.
Bọn họ đã chuẩn bị từ trước, nếu hắn ra lệnh ám sát thì con chip ở gáy cô ta sẽ nóng lên, đó chính là tín hiệu giục cô ta hành động.
Nhưng giờ Nhạc phu nhân giả đang ngủ, cô ta đang chìm trong một giấc một đẹp, trong mộng, cô ta đang ở dưới thân Hạ An Lan…
…
Rạng sáng, Nhạc phu nhân từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu bà đau như muốn nứt ra, cảm giác như có người cầm máy khoan khoan vào hai bên thái dương vậy.
Nhạc phu nhâm ôm đầu, rên rỉ đau đớn.
Mơ hồ lại nghe thấy có người hỏi: “Tình rồi, ăn gì không?”
Nhạc phu nhân sửng sốt, quên cả cơn đau, quay đầu nhìn thì thấy trong phòng rất tối, trên bàn có một cây nến đang sáng lập lòe. Bà thấy lờ mờ một người đàn ông đang ngồi đối diện mình trên một chiếc ghế sô pha. Người này rất trẻ, bộ dáng rất khinh người.
Nhạc phu nhân dần nhớ lại những gì đã xảy ra, mẹ nó, bà bị bắt cóc rồi.
Trong lòng Nhạc phu nhân khá bối rối, bà liếm liếm khóe môi nứt nẻ, hỏi: “Cậu là ai? Các cậu muốn gì? Muốn tiền thì tìm thằng con tôi, thích bao nhiêu nó cho bấy nhiêu.”
Yến Minh Tu châm biếm: “Nếu muốn mạng bà thì sao?”
Nhạc phu nhân vội vàng xua tay: “Không được, này cậu bé, vui đùa cũng không thể nói bừa được đâu. Nếu các cậu muốn mạng già này của tôi thì còn bắt cóc tôi làm gì? Các cậu bắt tôi chỉ là vì lợi dụng tôi đúng không?”