Yến Minh Tu thản nhiên nhìn Nhạc phu nhân: “Không ngờ bà lại thông minh thế.”
Nhạc phu nhân ngẩn người, ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc: “Thực… không ngờ, cậu lại là người đầu tiên khen tôi thông minh đấy.”
Yến Minh Tu…
Sao hắn lại cảm thấy Nhạc phu nhân này chẳng có bộ dáng của một con tin thường có, đáng lẽ giờ bà ấy phải sợ tới run rẩy, sau đó khóc lóc cầu xin tha thứ mới đúng chứ?
Hắn nhắc nhở một câu: “Bà đang bị bắt cóc.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Tôi biết, cho nên các cậu muốn bắt tôi để uy hiếp ai?”
“Rất nhiều…”
Nhạc phu nhân vừa nghe thì trong lòng đã thấy nóng nảy, các con bà nhất định sẽ lo lắng muốn chết. Nếu hai đứa nó bị uy hiếp khiến cho trong nhà xảy ra chuyện không may thì làm sao bây giờ?
Nhạc phu nhân bắt mình phải trấn định lại, trên mặt bày ra vẻ bình tĩnh, bà cố ý nói: “Aizz… Các cậu bắt đúng người rồi đấy. Tôi là người rất quan trọng, quan trọng với tất cả các thành viên trong gia đình. Chúng ta có thể thương lượng với nhau chút không, các cậu muốn tiền, muốn quyền đều được, miễn đừng lấy mạng tôi, được không?”
Yến Minh Tu: “Xin lỗi, hai thứ đầu bà nói tôi đều không cần, tôi chỉ cần mạng sống…”
Nhạc phu nhân không tự chủ được siết tay lại: “Mạng… mạng ai?”
Yến Minh Tu lạnh lùng nói: “Yến Thanh Ti… Con dâu bà.”
Đám người ngoại quốc thì muốn mạng của Hạ An Lan, còn hắn chỉ muốn mạng của Yến Thanh Ti mà thôi.
Nghĩ vậy, Yến Minh Tu dừng một chút, hắn thật sự… muốn lấy mạng của cô sao?
Thanh âm Nhạc phu nhân run lên, bà nói: “Không được… không được đâu, cậu không thể động vào Thanh Ti, cậu không được làm thế… Nếu cậu dám động vào nó, vậy thì cậu cứ giết tôi đi, nếu cậu muốn báo thù thì tôi sẽ đền mạng thay con bé.”
Yến Thanh Ti đang có thai, nếu con bé mà chết thì một xác hai mạng.
Bà rất thích Thanh Ti, bà cũng rất thích đứa cháu nội chưa chào đời của mình, nếu có thể lấy mạng mình để đổi bình an cho con dâu và cháu nội thì
bà sẵn lòng.
Yến Minh Tu không nghĩ Nhạc phu nhân lại nói thế: “Bà đúng là bà mẹ chồng tốt, lại còn dám chết thay chị ta. Tôi là người có thù nhất định sẽ báo, chị ta hại chết cả nhà tôi, vì sao tôi không thể lấy mạng chị ta chứ?”
Nhạc phu nhân sốt ruột: “Thanh Ti là cô gái tốt, trước kia nó làm những chuyện không tốt cũng là vì bị ép buộc, vì những người đó không cho nó con đường sống. Vì thế, nó phải làm người xấu thì mới sống sót được. Cậu nói Thanh Ti hại chết cả nhà cậu, thế cậu là ai?”
“Chị ta có nói với bà rằng chị ta còn có một em trai cùng cha khác mẹ hay không?”
Yến Minh Tu còn chưa nói tên mình, Nhạc phu nhân đã kinh ngạc hỏi: “Cậu là Yến Minh Tu?”
“Không ngờ chị ta có nói về tôi với bà.”
Nhạc phu nhân: “Nó từng nói, nó từng nói về cậu rồi…”
“Nói gì? Có phải nói… tôi là người điên, người của Yến gia không một ai tốt đẹp. Nếu chị ta nói thế thì đúng rồi đấy, người của Yến gia chẳng có ai tốt cả.” Yến Minh Tu trước kia cũng không thích Yến gia, hắn luôn cảm thấy người trong nhà ai cũng có tính cách rất vặn vẹo, ai cũng không ưa nổi.
Nhạc phu nhân lắc đầu: “Không phải, nó không nói như thế…”
“Vậy chị ta nói gì?”
Nhạc phu nhân suy nghĩ rất nhanh, sau đó mở miệng nói: “Nó nói, cậu là người tốt duy nhất ở Yến gia.”
Tim Yến Minh Tu đập nhanh và loạn nhịp, sau đó hắn bật cười ha hả: “Ha ha ha…”
Hắn cười rất lâu, cười tới chảy cả nước mắt: “Bà thấy bà gạt tôi, thay Yến Thanh Ti nói ra hai ba câu hay ho thì tôi sẽ tin bà sao? Bà cũng là người hiểu Yến Thanh Ti, tôi cũng hiểu, chị ta là người độc ác tới mức chỉ hận không thể đuổi tận giết tuyệt tất cả kẻ thù.”