Thư ký trả lời: “Tiểu thư yên tâm, tiên sinh nói sẽ không giữ phu nhân ở lại lâu đâu. Trước khi qua năm mới sẽ đưa phu nhân về.”
“A… Ra thế, mẹ tôi có đó không? Chắc bà ấy dậy rồi chứ?”
“Đúng thế, phu nhân đã dậy rồi, cũng đã ăn sáng cùng với tiên sinh.”
Yến Thanh Ti nói: “Tốt rồi, anh làm việc đi, tôi treo máy đây.”
“Tiểu thư, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cúp máy rồi, trên đầu thư ký đầy một tầng mồ hôi.
Anh ta cảm thấy hình như Yến Thanh Ti đã biết cái gì, vừa rồi nói chuyện đều có mục đích rất rõ ràng.
“Chờ tiên sinh xong việc, phải nói cho ngài ấy.”
…
Yến Thanh Ti đi qua đi lại trong phòng, chuyện này rất kỳ quái.
Thư ký dường như nói rất thật, hơn nữa cực kỳ tự nhiên, không giống giả.
Mà Hạ Lan Tú Sắc nói cũng rất thật.
Rốt cuộc ai mới là người nói dối đây?
Muốn biết ai nói thật ai nói dối, cách nhanh nhất chính là gọi điện thoại cho Nhạc phu nhân.
Yến Thanh Ti lấy điện thoại, bấm gọi cho Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân vừa thấy tên Yến Thanh Ti hiện lên màn hình thì sợ hãi, cô ta là hàng giả, vì không muốn bại lộ nên mới tận lực không tiếp xúc với những người thân quen bên cạnh Nhạc phu nhân.
Nhưng giờ Tiểu Triệu đứng ở bên cạnh thế này, nếu cô ta không bắt máy thì sẽ làm người ta hoài nghi.
Đúng lúc cô ta đang khó xử thì Tiểu Triệu nhắc: “Phu nhân, điện thoại của ngài…”
“A… Ờ…”
Nhạc phu nhân giả cắn răng, cô ta đứng dậy cầm lấy điện thoại, làm bộ muốn nghe, nhưng lại trượt tay đánh rơi xuống đất.
Bộp một tiếng, màn hình di động nháy lên rồi tắt ngúm.
“Trời ạ…”
Nhạc phu nhân giả ra vẻ kinh hô.
Tiểu Triệu ở một bên ra vẻ không biết, hỏi: “Phu nhân, sao thế?”
“Vừa rồi cầm không chắc nên…”
Tiểu Triệu xoay người nhặt điện thoại của Nhạc phu nhân lên: “Phu nhân, ngài chờ chút, tôi sẽ đi chuẩn bị cho ngài một chiếc điện thoại mới.”
Tiểu Triệu rời đi,
Nhạc phu nhân giả thở phào một hơi.
Đúng lúc này, chợt cô ta cảm thấy đầu choáng váng, cô ta nghĩ có lẽ do đêm qua mình nằm mộng xuân nên nghỉ ngơi không tốt.
Nhạc phu nhân giả ngồi xuống, nghĩ tới Hạ An Lan thì không nhịn được cong môi cười, trong lòng rất chờ mong trời tối.
Đột nhiên, gáy cô ta nóng ran lên.
Đây là lời nhắc nhở cô ta phải nhanh chóng ám sát Hạ An Lan.
Nhạc phu nhân giả cắn răng, tay sờ ra sau gáy, trên mặt toàn vẻ chán ghét.
Ở chỗ Hạ An Lan hai ngày, cô ta cảm thấy đó là những ngày mình hạnh phúc nhất trong đời.
Giết Hạ An Lan rồi, sau này cô ta sẽ không được sống những ngày như thế nữa, giết người, giết người…
Cô ta không muốn sống như thế, cô ta mong được sống như bây giờ.
Hai ngày ngắn ngủi, Hạ An Lan đã thành công hãm một sát thủ vào sâu trong cạm bẫy tình cảm trí mạng, vậy mà cô ta vẫn không hề hay biết.
…
Điện thoại không có người nghe, gọi lại thì đã tắt máy rồi, Yến Thanh Ti buồn bã, sao lại thế này?
Mẹ chồng chưa bao giờ không nhận điện thoại của cô cả.
Không hiểu sao, trong đầu Yến Thanh Ti luôn cảm thấy bất an, cô hy vọng là mình nghĩ nhiều, thế nhưng trực giác của cô trước giờ luôn rất chuẩn.
Yến Thanh Ti cảm thấy mình phải nói chuyện này với Nhạc Thính Phong, nếu không cô sẽ cảm thấy như có cái gì đó mắc mãi ở trong lòng.
Cô rất sợ, nếu thật sự Nhạc phu nhân gặp chuyện không may thì sao?
Vừa bấm gọi cho Nhạc Thính Phong thì đầu bên kia đã bắt máy.