Nhạc Thính Phong vẫn đang ở cục cảnh sát, anh giơ tay ra hiệu cho những người khác im lặng, hỏi: “Sao thế bà xã?”
Yến Thanh Ti nói: “Ông xã, mẹ… bà ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhạc Thính Phong căng thẳng trong lòng nhưng vẫn cười hỏi: “Sao tự nhiên hỏi thế? Mẹ thì có chuyện gì được, sáng nay lúc em chưa dậy anh còn nói chuyện với bà mà.”
Yến Thanh Ti vừa nghe đã thở phào một hơi: “Thật hả? Vừa rồi em gọi điện cho mẹ nhưng tắt máy.”
Nhạc Thính Phong trấn an cô: “Không có việc gì, em yên tâm… Có bác ở đó rồi, còn xảy ra chuyện gì được nữa. Mẹ rất tốt, còn nói với anh là rất muốn về nhưng ông bác hồ li của em không cho, sao có thể thả bà ấy về sớm thế được chứ?”
Yến Thanh Ti cực kỳ tin tưởng Nhạc Thính Phong, anh đã nói vậy rồi nên cô cũng bớt lo lắng đi nhiều.
Cô nói: “Em cảm thấy lo lo.”
“Chắc là vì mẹ đi quá đột nhiên nên không quen chứ gì? Đừng lo, hai, ba ngày nữa sẽ về ngay.”
“Vâng, được rồi… À phải rồi, vừa rồi…”
Yến Thanh Ti muốn kể chuyện Hạ Lan Tú Sắc gọi cho mình, nói Nhạc phu nhân bị bắt cóc.
Nhưng còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng của Giang Lai: “Sếp…”
Nhạc Thính Phong thấy Giang Lai khoa tay múa chân với mình, có vẻ như đã có phát hiện gì đó, anh vội vàng nói: “Bà xã, bên này có việc gấp, anh cúp máy đã, trưa anh sẽ về ăn cơm với em.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vậy anh làm việc đi, chờ anh trở về rồi nói tiếp.”
Cô nghĩ nếu Hạ Lan Tú Sắc nói dối, vậy chuyện cũng chẳng quan trọng nữa, chờ Nhạc Thính Phong về rồi kể co anh nghe cũng được.
Nhạc Thính Phong buông di động, lập tức hỏi: “Sao, có phát hiện gì à?”
“Người của chúng ta phát hiện dấu vết hoạt động của Yến Minh Tu, đã cho người nhanh chóng tới xem xét.”
“Đi.” Nhạc Thính Phong đứng dậy.
Tô Trảm ngăn anh lại: “Cậu đừng đi, chúng tôi tới là được.”
Nhạc
Thính Phong đẩy tay Tô Trảm ra: “Đó là mẹ tôi.”
Nói rồi anh dẫn đầu đi ra ngoài. Mặc dù lúc nói chuyện với Yến Thanh Ti anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đang cực kỳ lo lắng.
Sáng nay anh chưa đợi Yến Thanh Ti dậy đã vội vàng rời khỏi nhà, vì đêm qua anh không ngủ, ánh mắt đỏ bừng, toàn là tơ máu, trạng thái cực kỳ đáng sợ. Anh sợ Yến Thanh Ti sẽ phát hiện ra, sợ cô sẽ lo lắng cho nên mới đi thật sớm.
Bọn họ đều biết, nếu không mau chóng tìm được Nhạc phu nhân về, sớm muộn gì cũng sẽ không giấu được Yến Thanh Ti nữa.
…
Khắp các ngóc ngách của Lạc Thành đều là cảnh sát, trên mỗi ngả đường đều thấy bóng dáng của xe tuần tra.
Hôm nay trên ti vi thông báo tình huống khẩn cấp, còn đưa cả hình ảnh của nghi phạm vượt ngục làm cho thị dân không thể nghi ngờ gì được.
Trong lòng Yến Minh Tu sốt ruột, bởi hắn biết hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn lấy di động ra gọi, điện thoại vừa thông liền hỏi: “Tôi đã bảo cô tìm cách báo cho Yến Thanh Ti, cô đã làm chưa?”
“Tôi đã cố ý nói cho Hạ Lan Tú Sắc nghe rồi, cô ta không thể nào không báo cho Yến Thanh Ti được. Không hiểu sao tới giờ vẫn không có động tĩnh gì?”
Người mà Yến Minh Tu gọi là Thân Tố Hi.
Hôm nay Hạ Lan Tú Sắc có thể nghe được mấy chuyện này là do Thân Tố Hi cố ý nói ra, để cô ta chạy đi tố cáo với Yến Thanh Ti.
Trên thực tế, Hạ Lan Tú Sắc nói thật, chỉ có điều Yến Thanh Ti lại không tin.
Yến Minh Tu nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì nói: “Thế thì tìm cách để chị ta tin đi. Không có nhiều thời gian nữa đâu, đám người Nhạc Thính Phong đã bắt đầu điều tra toàn thành rồi, sẽ sớm tìm tới đây thôi.