Nhạc phu nhân cho cô sự quan tâm và ấm áp, điều đó đáng giá để cô mạo hiểm vì bà.
Nếu ngay cả Nhạc phu nhân mà cô cũng không quản thì dù đứa nhỏ kia có được sinh ra bình an, cô cũng chẳng có thể diện đi kể chuyện về bà nội cho nó nghe.
Thư ký nghe Yến Thanh Ti nói vậy thì cuống lên: “Tiểu thư, tôi đã điều động người tới đó rồi, tôi tin là…”
“Tôi là người có vận khí rất tốt, tôi tin là mình có thể cứu được mẹ ra. Anh cứ đem những lời tôi vừa nói nói cho bác là được.”
Yến Thanh Ti nói xong liền cúp máy.
Thân thể cô gần đây đã điều dưỡng rất tốt, bác sĩ nói, thai nhi phát triển rất ổn định và khỏe mạnh. Yến Thanh Ti sờ sờ bụng, không nói gì, cô tin đứa bé này sẽ cho cô thêm sức mạnh.
Yến Thanh Ti mặc áo lông, đi giày giữ nhiệt, đội mũ và mang bao tay, sau đó cầm theo điện thoại di động rời khỏi nhà.
Thím Ngũ thấy Yến Thanh Ti có vẻ định ra ngoài thì vội hỏi: “Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu à?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, cháu có việc gấp phải ra ngoài một chút.”
“Thiếu phu nhân, giờ ở bên ngoài không an toàn đâu, cô đang có thai, đừng nên ra ngoài, có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được rồi.”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Chuyện này cháu phải tự mình đi
mới được, thím cứ ở nhà chờ cháu là được rồi.”
“Nhưng mà thiếu phu nhân…”
Yến Thanh Ti hướng thím Ngũ cười cười: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Rồi cô xoay người ra ngoài, cũng không gọi lái xe mà tự đi vào gara đánh một chiếc ra ngoài.
Thím Ngũ trơ mắt nhìn cô lái xe đi, nhưng ngoài lo lắng suông thì bà cũng chẳng biết phải làm gì.
Yến Thanh Ti lái xe trên đường, thấy phía sau có hai chiếc xe bám theo, cô dừng lại thì xe đó cũng dừng lại.
Yến Thanh Ti xuống xe, đi tới chỗ hai chiếc xe đó, người trên xe mở cửa đi xuống.
Cô hỏi: “Hiện tại, các anh có biết tôi muốn đi đâu không?”
“Biết, tiểu thư.”
“Hãy âm thầm đi theo sau tôi, nếu có nguy hiểm thì xuất hiện.”
“Vâng, tiểu thư.”
Quay về xe, Yến Thanh Ti gọi cho Hạ Lan Tú Sắc: “Người đang ở đâu?”
Hạ Lan Tú Sắc cười nói: “Tôi đang đi theo cô ta, cũng không biết tiện nhân này muốn đi đâu nữa… Tôi đang ở trên đường X…”
Yến Thanh Ti nói: “Không cần tắt di động, tiếp tục giữ máy nói chuyện với tôi, rẽ ở chỗ nào thì báo cho tôi biết.”
“Được, tôi biết rồi.” Hạ Lan Tú Sắc vừa khẩn trương vừa kích động, cô ta cảm giác