Lễ tân vừa nghe đã tưởng cô là khách hàng cũ, nụ cười trên môi cũng đậm hơn hai phần: “Vậy mời cô, có việc gì cô cứ tìm chúng tôi.”
Yến Thanh Ti gật đầu rồi đi vào.
Lúc cô tới gõ cửa phòng số 7, Hạ Lan Tú Sắc thò đầu ra.
Thấy Yến Thanh Ti mặc áo lông xám, bịt khẩu trang, trong lòng cô ta không khỏi chửi thầm, mẹ nó, đúng là phụ nữ kết hôn, mặc thế này mà không thấy quê à?
Nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì vẻ hưng phấn: “Rốt cuộc cô cũng tới rồi, có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Cho tôi mượn khăn.”
Hạ Lan Tú Sắc lập tức lấy ra, Yến Thanh Ti nhìn một cái, lại nói: “Khăn lông ướt.”
Giờ này thì Hạ Lan Tú Sắc sao còn cảm thấy phiền toái nữa, đưa luôn cho Yến Thanh Ti hai cái khăn lông ướt.
Cô nhận lấy rồi tới phòng số 9.
Cô từ bên ngoài tiến vào mang theo khí lạnh, lúc đi qua Hạ Lan Tú Sắc làm cô ta không nhịn được mà run run một chút.
Hạ Lan Tú Sắc không thấy Yến Thanh Ti có biểu tình gì lạ nhưng vẫn cảm thấy quanh thân cô toàn là sát khí làm người ta không rét mà run, khiến cho những nơi cô đi qua, vạn vật đều mất hết sức sống.
Hạ Lan Tú Sắc vẫn còn đang run rẩy, Yến Thanh Ti đã tới trước cửa phòng số 9, cô ta vội vã đuổi theo.
Tiện nhân Thân Tố Hi kia sắp gặp xui xẻo rồi, sao cô ta có thể bỏ lỡ cảnh hay ho này chứ?
Yến Thanh Ti gõ cửa, nói: “Mang tinh dầu tới cho khách.”
“Vào đi…”
Yến Thanh Ti đẩy cửa ra, đi vào, cô gái đang làm massage cho Thân Tố Hi quay đầu lại, thấy không phải nhân viên của mình thì há mồm định hỏi. Yến Thanh Ti liền lấy ra một xấp tiền, người kia lập tức im bặt.
Yến Thanh Ti đưa tiền cho cô ta rồi chỉ chỉ ra cửa.
Nữ nhân viên nhìn Thân Tố Hi rồi lại nhìn Yến Thanh Ti, cuối cùng nhìn tới xấp tiền dầy kia, không nói hai lời, cầm tiền đi luôn.
Thân Tố Hi nằm đó, hai mắt
nhắm nghiền đầy hưởng thụ, nhưng đột nhiên thấy xung quanh im lặng nên cô ta hỏi: “Này, sao không làm…”
Yến Thanh Ti xắn tay áo, cầm lấy hai cái khăn lông ướt.
Cô quay đầu ra hiệu cho Hạ Lan Tú Sắc, ý bảo cô ta giữ lấy người Thân Tố Hi, không cho cô ta động đậy.
Hạ Lan Tú Sắc cực kỳ hiểu ý, trực tiếp tiến lên, gần như đè cả người lên người Thân Tố Hi.
Đúng lúc Thân Tố Hi phát ra một tiếng hét chói tai, Yến Thanh Ti cầm lấy khăn lông phủ lên mặt cô ta, đè mạnh xuống làm cô ta không thể động đậy gì.
“Ư… Ư…” Thân Tố Hi chỉ có thể phát ra những thanh âm vô nghĩa.
Yến Thanh Ti giữ chặt khăn lông trên mặt Thân Tố Hi, làm cho cô ta càng lúc càng thở khó nhọc, càng lúc càng khổ sở, làm cho người ta không hít thở được là một sự trừng phạt cực kỳ dã man.
Đợi đến khi Thân Tố Hi không còn giãy dụa mạnh nữa, gần như đã mất hết khí lực, Yến Thanh Ti mới lấy khăn ra khỏi mặt cô ta.
Hạ Lan Tú Sắc đứng một bên nhìn, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Ti, cô còn chưa lấy khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt rét lạnh, không hề có chút lo lắng nào mà chỉ thấy xơ xác, tiêu điều.
Hạ Lan Tú Sắc bỗng nhiên hiểu được tại sao mình mãi không đuổi kịp Yến Thanh Ti.
Thiếu dưỡng khí làm cho Thân Tố Hi choáng váng một hồi lâu, dần dần cô ta mới thấy rõ Hạ Lan Tú Sắc, sau đó lại chuyển động con ngươi nhìn tới Yến Thanh Ti đứng kế bên, mở miệng: “Cô… Các cô…”
Yến Thanh Ti tháo khẩu trang xuống: “Thân Tố Hi, cô có quen tôi không?”