Yến Minh Tu cười nói: “Muốn cứu mẹ chồng chị thì cũng được thôi, chị em chúng ta gặp nhau một lúc đi.”
Yến Thanh Ti tiếp tục hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở… Chị đoán xem, Lạc Thành lớn như thế, chị đoán xem tôi có thể ở nơi nào?” Yến Minh Tu thanh âm vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
Yến Thanh Ti nắm chặt di động: “Tôi không muốn chơi đùa với cậu, nói cho tôi biết điều kiện của cậu và đưa địa chỉ đây?”
“Nhưng tôi muốn chơi trốn tìm đấy, chị thân yêu, không bằng… chị chơi cùng tôi đi?”
Yến Thanh Ti gầm lên một tiếng: “Yến Minh Tu…”
Yến Minh Tu thanh âm vui vẻ: “Đừng nóng, không phải chị đang có thai sao, người mang thai không nên tức giận. Chồng của chị cũng sắp tìm ra tôi rồi, nếu anh ta tìm tới tôi trước chị, vậy thật xin lỗi, ta chỉ có thể để Nhạc phu nhân đi gặp ba mẹ nói chuyện cho vui. Đúng rồi, chị chỉ được tới đây một mình thôi đấy.”
Yến Thanh Ti oán giận: “Cậu cứ chờ đấy.”
“Được, tôi chờ.”
Buông di động ra, Yến Thanh Ti giơ tay tát cho Thân Tố Hi một cái: “Cô và Yến Minh Tu có quan hệ gì?”
Thân Tố Hi bị đánh tới mức mũi cũng lệch đi, cô ta cười âm trầm: “Cô thử đoán xem? Hơn nữa, cũng không cần hỏi tôi mẹ cô ở đâu, nếu hắn đã bảo cô đoán thì chắc chắn không phải nơi tôi biết. Hắn đã đổi địa chỉ rồi, cô cũng đừng lãng phí tinh lực với tôi làm gì.”
Yến Thanh Ti bình tĩnh nhìn cô ta vài giây, sau đó cầm quần áo của cô ta ném cho Hạ Lan Tú Sắc: “Mặc vào cho cô ta.”
Hạ Lan Tú Sắc không hỏi, không nói gì, cưỡi lên người Thân Tố Hi, lắc lắc cánh tay cô ta, tùy tiện mặc quần áo ngoài vào, về phần nội y bên trong thì cô ta không thèm mặc luôn.
Yến Thanh Ti rạch
trên mặt cô ta một cái nữa, sau đó trói chặt tay Thân Tố Hi lại.
“Hiện tại cô có thể hét lên, có thể kêu cứu, chỉ cần cô không sợ chết là được…”
Nói xong, Yến Thanh Ti kéo Thân Tố Hi ra ngoài.
Hạ Lan Tú Sắc gọi cô: “Này… Yến Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti xoay người lại: “Nhiệm vụ của cô xong rồi, chờ tôi về rồi hãy nói điều kiện của cô.”
“Vậy cô… cũng phải…”
Hạ Lan Tú Sắc vốn định nói, vậy cô cũng phải còn sống trở về đấy, nhưng lại thôi, cô ta chuyển sang câu khác: “Được rồi, chờ cô quay về, tôi sẽ tới tìm cô.”
Thân Tố Hi cười lạnh một tiếng, Yến Thanh Ti làm gì còn khả năng sống mà quay về nữa, cô ta cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Hạ Lan Tú Sắc thấy Thân Tố Hi cười thì nhấc chân đá một cái: “Cười cái gì mà cười, con khốn chết tiệt…”
Thân Tố Hi rên rỉ kêu lên: “Cô chờ cô ta trở về thì không bằng chờ tôi quay về thu thập cô.”
“Cô…”
Yến Thanh Ti mở cửa lôi cô ta ra.
Hai người ra ngoài cùng nhau, người của hội quán cũng không thấy có vấn đề gì không đúng cả.
Yến Thanh Ti trói Thân Tố Hi vào ghế phụ, sau đó lái xe rời đi.
Thân Tố Hi hỏi: “Yến Thanh Ti, cô muốn lái xe đi lung tung đấy à?”
Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: “Tôi biết nó ở đâu.”
Thân Tố Hi kinh ngạc: “Cô biết?”
“Có thể nói là chúng ta đều biết…” Yến Thanh Ti quay đầu nhìn Thân Tố Hi, khóe môi gợi lên một chút nụ cười giả tạo, sau đó mở miệng gọi: “Cô trẻ…”