Độ ẩm trong phòng rất cao, Thân Tố Hi không mặc gì mà cả người đã toát mồ hôi, nhưng vẻ mặt tươi cười của Yến Thanh Ti lại làm cô ta rét run. Chẳng những cô ta, ngay cả Hạ Lan Tú Sắc ở bên cạnh đang chờ xem kịch vui cũng thấy lạnh cả người.
Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc đang tự nhắc nhở mình: Sau này nên cách yêu quái này xa một chút.
Lúc trước cô ta lợi dụng Yến Thanh Ti để được công chúng chú ý, nói trắng ra là do Yến Thanh Ti không thèm để ý mà thôi. Nếu Yến Thanh Ti muốn thu thập cô ta, làm sao cô ta còn có thể ung dung tự tại tới bây giờ.
Yến Thanh Ti rút khăn ra khỏi miệng Thân Tố Hi, nói: “Cho cô cơ hội cuối cùng, nói đi, tôi không có thời gian lãng phí với cô. Nếu lần này cô không nói thì vĩnh viễn không cần nói gì nữa.
Thân Tố Hi mở miệng muốn nói nhưng vì vừa rồi bị khăn chèn vào miệng quá lâu nên giờ không khép miệng lại được.
Mãi sau, cô ta nói: “Đúng thế, tôi biết ai bắt cóc mẹ cô, cũng biết bà ấy đang ở đâu, cô vẫn muốn đi à?”
“Nói.” Mắt Yến Thanh Ti như có đinh, đóng thẳng lên mặt Thân Tố Hi.
Thân Tố Hi âm thầm cắn răng, cho cô đắc ý thêm một lúc, đợi cô tới nơi đó rồi xem có thể chịu nổi không.
Cô ta đáp: “Tôi có thể dẫn cô đi, nhưng cô chỉ được đi một mình, không được mang theo ai, nếu không… cô tới đó cũng sẽ chỉ nhặt được xác bà ta thôi.”
Yến Thanh Ti: “Cô đang mặc cả với tôi đấy à?”
Ánh mắt Yến Thanh Ti rất kinh khủng, Thân Tố Hi vội vàng phủ nhận: “Tôi không đàm phán gì cả, người đang giữ mẹ cô bảo tôi nói với cô là, nếu cô dẫn người tới thì tôi cũng chẳng quản được, nhưng… cô không nghĩ cho mẹ mình à?”
Yến Thanh Ti: “Yến Minh Tu?”
Thân Tố Hi kinh ngạc: “Sao cô biết?”
Yến Thanh Ti siết chặt tay, còn phải đoán sao? Không phải Yến Minh Tu thì chính là Stuart và Arthur, làm gì còn ai
vào đây nữa.
Nhìn thấy túi xách của Thân Tố Hi để trên bàn, Yến Thanh Ti đổ cái túi ra, di động, mỹ phẩm, khăn tay, còn có cả… bao cao su, thậm chí thuốc tráng dương cũng có.
Nhìn mấy thứ này, khóe miệng Yến Thanh Ti co rút một chút, Hạ Lan Tú Sắc bĩu môi châm chọc: “Cô thật sự biến mình thành cave rồi à, chuẩn bị đầy đủ thế?”
Dù bị nói như thế nhưng Thân Tố Hi vẫn bất động, trên mặt bày ra thái độ tôi vui khi bồi ngủ đấy.
“Hạ Lan Tú Sắc, cô có tư cách gì mà cười nhạo tôi. Có tin hay không chỉ cần tôi nói một câu, cô sẽ vĩnh viễn bị công ty bỏ quên?”
Hạ Lan Tú Sắc khinh thường đáp: “Tôi sợ quá đấy. Tôi có anh trai, anh trai tôi là luật sư tốt nhất thành phố này, có anh ấy giúp tôi ra tòa, tôi không tin mình sẽ thua. Mà hơn nữa… cho dù bị bỏ quên thì sao, tôi cũng chẳng cần phải lo cơm áo, chẳng cần phải cởi váy khắp nơi bồi ngủ.”
Yến Thanh Ti không có thời gian nghe hai người này tranh cãi. Cô nhặt di động của Thân Tố Hi lên, lục tìm được dãy số mà cô ta và Yến Minh Tu hay liên hệ.
Cô ta không lưu tên Yến Minh Tu, nhưng Yến Thanh Ti cứ tìm số nào mấy ngày gần đây liên lạc nhiều nhất, nếu là người xa lạ thì không thể nào suốt ngày gọi cho nhau thế được.
Yến Thanh Ti không hỏi mà trực tiếp gọi điện cho số máy kia.
Hơn mười giây trôi qua, điện thoại được kết nối.
“Alo…”
Yến Thanh Ti nghe được thanh âm của đối phương thì ánh mắt lạnh xuống, cô nói: “Yến Minh Tu.”
Đối phương trầm mặc một chút rồi cười nói: “Động tác của chị nhanh lắm, đã tìm thấy cô ta rồi sao?”
Yến Thanh Ti không muốn nói lời vô nghĩa, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”