Hắn muốn xem xem khi gặp phải lựa chọn thế này, Yến Thanh Ti sẽ làm như thế nào. Hắn nghĩ hắn đoán được lựa chọn của Yến Thanh Ti, cô có con, nhất định sẽ chọn uống nước.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn ánh mặt trời mỏng manh le lói qua khe cửa sổ, hỏi: “Bên trái là thuốc độc, bên phải là nước?”
Yến Minh Tu gật đầu: “Đúng, tùy chị chọn.”
Yến Thanh Ti gật gật, cô không nhìn lên bàn, trong ánh mắt chăm chú của Yến Minh Tu, cô cầm cái ly bên trái lên.
Yến Minh Tu kinh hãi, giữ chặt lấy Yến Thanh Ti đang chuẩn bị ngửa cổ uống ly nước này.
“Yến Thanh Ti, chị nhìn cho rõ, chị đang cầm ly thuốc độc đấy.”
Yến Thanh Ti nhìn vào mắt hắn, lãnh đạm nói: “Tôi biết rõ, rất rõ…”
Cô cực kỳ bình tĩnh, dường như thứ mình sắp uống không phải thuốc độc mà là một ly nước bình thường.
Yến Minh Tu giữ chặt cổ tay Yến Thanh Ti: “Đây là thuốc độc, chị sẽ chết.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Tôi biết, khi cậu bắt tôi lựa chọn, tôi đã quyết định rồi… Huống chi, tôi chọn cái này, chẳng phải cậu sẽ rất cao hứng sao? Không phải cậu vẫn mong được thấy tôi chết sao? Tôi cho cậu được như ý nguyện, không tốt sao?”
Yến Thanh Ti muốn sống, cô không muốn chết, càng muốn con của mình được sống.
Nhưng, cô không thể lựa chọn để mình sống mà Nhạc phu nhân phải chết được.
Cô không bảo vệ tốt mẹ đẻ của mình, không thể để mất người mẹ thứ hai này được.
Nếu cô lựa chọn bảo vệ tính mạng mình mà trơ mắt nhìn Nhạc phu nhân chết đi, thì sống so với chết còn thống khổ hơn. Cô không thể đối mặt với Thính Phong, với con mình, càng không thể đối mặt với chính bản thân mình được.
Lời của Yến Thanh Ti làm cho lòng Yến Minh Tu rung động, thế mà cô lại… chưa từng nghĩ muốn sống… Vì sao? Ích kỷ của cô đâu rồi? Sự hung tàn của cô đâu rồi? Sao cô có thể lựa chọn không theo kịch bản mà hắn đã nghĩ vậy?
Yến Minh Tu đột nhiên phát hiện đây không phải
kết quả mà mình muốn nhìn, trong lòng hắn chưa từng muốn thế.
Hắn lạnh lùng nói: “Yến Thanh Ti, chị có thể nghĩ cho kỹ, nếu chị uống ly nước này thì cả chị và con chị cũng sẽ chết. Chẳng lẽ chị không thích có con à, không muốn sinh nó ra à, không muốn một ngày được nhìn thấy nó lớn lên, gọi chị một tiếng mẹ à?”
Hắn chỉ muốn nhìn thấy sắc mặt xấu xí, ích kỷ của Yến Thanh Ti khi lựa chọn sự sống cho mình. Hắn chỉ muốn Yến Thanh Ti phải hối hận.
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Tôi rất muốn… Nhưng làm thế nào được chứ, cậu sẽ thả cả hai chúng tôi ư?”
Yến Minh Tu buông tay cô ra: “Không thể.”
Hắn như bị thôi miên, nhưng không thể được, mục tiêu của hắn là Yến Thanh Ti, hắn phải báo thù…
Yến Thanh Ti châm biếm: “Thì đó, tôi không muốn chết, càng không muốn mẹ tôi chết. Tôi là người ích kỷ, nhưng lần này tôi không thể ích kỷ được…”
Mọi người ai cũng ích kỷ, nhưng cũng sẽ có thời điểm không.
Không phải ai lúc lựa chọn giữa sống và chết cũng lựa chọn mình được sống.
Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào mắt Yến Minh Tu, nói: “Yến Minh Tu, tôi uống xong chén thuốc độc này, cậu phải đồng ý thả mẹ tôi ra… Bà ấy là người tốt nhất trên đời này, bà ấy vô tội, tôi mới là kẻ thù của cậu, bà ấy không phải.”
Yến Minh Tu động động môi: “Được.”
Hắn nói xong, Yến Thanh Ti mỉm cười: “Hẹn gặp lại, em trai, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gọi cậu như thế.”
Sau đó, cô đưa ly thuốc độc lên miệng, ngửa đầu lên…