Mắt Yến Minh Tu trợn to, tận mắt nhìn Yến Thanh Ti ngẩng đầu uống cạn ly nước. Động tác của cô rất nhanh, nhanh tới nỗi Yến Minh Tu không thể nào ngăn kịp.
Yến Minh Tu quát to một tiếng: “Yến Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti buông tay, cái chén rơi xuống nền, vỡ tan tành.
Nước trong chén không có hương vị gì, Yến Thanh Ti chỉ có một cảm giác – lạnh.
Một ly nước lạnh từ yết hầu chảy vào trong bụng, lạnh tận đáy lòng, cảm giác như cổ họng cũng hóa thành băng.
Cô không biết thuốc này bao lâu mới có tác dụng, nhưng cô nghĩ chắc mình còn có thể nói mấy câu.
Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ ngầu của Yến Minh Tu, nở nụ cười: “Có lẽ cậu không biết, thực ra tôi rất muốn có một đứa em trai hoặc em gái, tôi luôn nghĩ, nếu tôi có em, tôi sẽ bảo vệ chúng thật tốt, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt chúng. Nhưng mà… sau đó tôi thật có em, nhưng lại không giống như tôi từng nghĩ. Lúc đó, tôi rất hận, tại sao lại là hai người? Hai người căn bản không phải em trai, em gái mà tôi muốn. Tôi không muốn có em như cậu hay Yến Minh Châu.”
“Người của Yến gia chúng ta vốn không có duyên làm người thân của ai cả.”
Giống như cô, vất vả lắm mới có được, cuối cùng lại mất đi.
Yến Thanh Ti xoay người nói với Nhạc phu nhân đang bị trói: “Mẹ… sau này đừng nhớ con quá!”
Yến Minh Tu quát lên: “Yến Thanh Ti, vì sao… chị không sợ chết à?”
Trên mặt hắn đầy vẻ không thể tin nổi, còn có một loại thương tâm rất phức tạp, không thể nói rõ thành lời. Lúc hắn nhìn Yến Thanh Ti đã không còn chỉ có hận thù nữa.
Yến Thanh Ti thở dài trong lòng, con người Yến Minh Tu này rất phức tạp, là một người rối rắm, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, luôn khát vọng những gì mình chưa đạt được.
Yến Thanh Ti thản nhiên nói: “Không ai không sợ chết, chỉ có người chết mới không sợ.”
Nhưng người còn sống cũng
không thể sống cho riêng mình được, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn. Ví dụ như bảo vệ người thân của mình, để họ được sống an toàn.
“Vì sao chị phải làm như thế? Bà ấy và chị không có quan hệ huyết thống, sao chị phải chết thay bà ấy? Chị thậm chí còn không nghĩ tới con mình, có thể vì một người thân đuổi tận giết tuyệt?”
Đây là những lời mà Yến Minh Tu muốn hỏi từ tận đáy lòng, cũng là chuyện hắn không thể nào hiểu nổi.
Yến Thanh Ti rõ ràng không phải một người xấu hoàn toàn, nhưng cô lại có thể xuống tay với người thân của mình, còn với Nhạc phu nhân – người không có chút quan hệ huyết thống nào thì có thể dùng mạng để đổi lấy.
Yến Thanh Ti hít vào một ngụm khí lạnh: “Người với người có duyên phận, cũng không nhất định phải là người thân. Con người tôi xử thế rất có nguyên tắc, ai đối tốt với tôi một phần tôi sẽ đền đáp mười phần, ai hại tôi một phần, tôi cũng sẽ trả lại mười phần, không cần biết có phải thân thích hay không.”
Đây là con người chân chính của Yến Thanh Ti.
Cô còn sống thì luôn dựa theo nguyên tắc của mình mà sống.
Trong mắt cô chỉ có người tốt với mình và người xấu với mình, về phần người đó là ai cũng không quan trọng.
Yến Thanh Ti cười nhẹ: “Huống chi… Hiện tại bà ấy cũng là người thân của tôi, là mẹ chồng của tôi…”
“Yến Thanh Ti… chị không hối hận ư? Uống xong chén thuốc độc này chị sẽ chết đấy, chị sẽ chết đấy biết không hả?”