Stuart giật mình, anh ta không ngờ Nhạc phu nhân lại trả lời tự tin như thế. Từ lời của bà có thể thấy được bà tự tin và tín nhiệm Hạ An Lan thế nào. Còn nữa, bà thật sự thích người đó từ sâu trong nội tâm.
Anh ta nói: “Bà nói đúng, người đàn ông mà bà yêu đúng là rất lợi hại.”
Nhạc phu nhân cong môi cười: “Cho nên tôi chẳng việc gì phải sợ hãi, bởi tôi biết người cuối cùng xảy ra chuyện không phải là tôi.”
Từ sau khi bị bắt, Nhạc phu nhân chưa từng biểu lộ sự sợ hãi, cũng không cầu xin tha thứ, bà cực kỳ bình tĩnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không cho ăn thì làm loạn, chẳng giống một con tin chút nào cả.
Bà còn bình tĩnh hơn cả những người đã bắt cóc mình.
Stuart cười ha ha: “Bà đúng là rất tự tin.”
Nhạc phu nhân nhăn mũi: “Tất nhiên rồi, nếu cả tôi mà còn không cứu được thì Hạ An Lan có thể từ chức rồi. Người đàn ông tôi coi trọng cũng không thể bỏ đi như thế được.”
Nhạc phu nhân tin tưởng Hạ An Lan, tin tưởng con dâu của mình.
Bọn họ sẽ cứu bà trở về bình an. Hai người ngoại quốc bắt cóc bà ngay trong đất nước của này, người có chuyện là bọn họ chứ không phải bà.
Nhạc phu nhân cực kỳ bình tĩnh, trong dáng vẻ bình tĩnh lại có chút cơ trí.
Arthur tò mò, quay đầu nhìn Nhạc phu nhân một cái.
Nhạc phu nhân cũng nhìn anh ta: “Cậu cứ như người không thích nói chuyện vậy, lúc tới nhà tôi cậu nói nhiều lắm mà. Đường đi thủ đô xa xôi, nói chuyện chút đi.”
Arthur thản nhiên: “Tôi không có gì để nói.”
Sườn mặt của anh rất đẹp, ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng lên mặt nhìn như một bức tượng nghệ thuật vậy.
Nhạc phu nhân nhìn một hồi, gật đầu: “A… Tôi nghĩ chắc cậu chẳng có gì để nói với tôi. Nếu giờ người ngồi trong xe là Thanh Ti, chắc cậu sẽ nói, đúng không?”
Arthur không trả lời.
Nhạc phu nhân cười cười, lấy bộ dạng trừng
trải nói: “Tiểu tử, cậu thích Thanh Ti nhà tôi đúng không?”
Arthur vẫn không nói gì, quay đầu nhìn trời đất bên ngoài.
Nhạc phu nhân như tìm được đề tài đáng giá để nói, lại tiếp tục hỏi: “Cậu vẫn chưa thổ lộ, Thanh Ti vẫn chưa biết đúng không?”
Arthur lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan tới bà. Bà vẫn nên ngẫm một chút xem có thể còn sống thoát khỏi tay chúng tôi không đã.”
Nhạc phu nhân chậc chậc, nói: “Cậu cứ lo lắng thôi chứ tôi thì không lo lắng đâu, dù sao tôi cũng sẽ không sao cả. Các cậu lo lắng cho tôi thì không bằng cứ lo lắng cho mình đi, xem có thể còn sống mà về nước được hay không?”
Stuart nói: “Nhạc phu nhân, bà tự tin thế sao? Bà không sợ chúng tôi giết bà luôn à?”
Nhạc phu nhân nhún vai không thèm để ý: “Nếu các cậu không muốn hoàn thành nhiệm vụ thì cứ ra tay thôi, tôi thì chẳng vấn đề gì.”
Bà không ngốc, những người này trăm phương nghìn kế muốn bắt bà rồi lại mang tới thủ đô, mục tiêu không phải quá rõ ràng rồi sao?
Rõ ràng là Hạ An Lan, bọn họ vì Hạ An Lan mà một sợi tóc của bà cũng chưa đám đụng tới, sao có thể giết bà được chứ? Bà chính là mồi câu cá đấy.
Nhìn Nhạc phu nhân không hề tỏ ra sợ hãi, Stuart càng thêm buồn bực.
Lão bà này thật sự đáng giận.
Nhạc phu nhân hoàn toàn không thèm để ý tới địch ý của Stuart. Bà quay đầu nhìn Arthur, thở dài một tiếng: “May mắn là cậu vẫn chưa tỏ tình với Thanh Ti, nếu không thì con tôi lấy đâu ra cơ hội nữa.”