"Tôi phải cảm ơn cậu đã thành toàn cho gia đình tôi. Nếu cậu thổ lộ thì sao con tôi còn có cơ hội nữa, thằng nhóc đó chẳng có ưu điểm nào hết.”
Arthur tức giận: “Nếu bà không im mồm thì tôi sẽ không khách khí đâu đấy.”
Nhạc phu nhân đã nói đúng nỗi đau trong lòng anh, giờ anh luôn ảo não, nghĩ nếu trước đây mình thổ lộ với Yến Thanh Ti, có lẽ giờ đã có được tình yêu của cô rồi.
Hiện tại sao còn có thể đi tới tình trạng này chứ?
Nhạc phu nhân ngượng ngùng: “Được được được, tôi không nói nữa, chỉ nói thêm một câu, một câu nữa thôi… Cất dấu một tình yêu không dám nói thành lời, chắc là… cậu rất đau khổ?”
Arthur quay phắt vào nhìn Nhạc phu nhân, giống như muốn chọc thủng một lỗ trên người bà.
Nhạc phu nhân vô tội nháy mắt mấy cái: “Nhóc con, đừng nhìn tôi thế, tôi sợ lắm, tôi chỉ… nói ra sự thật thôi mà. Được được, tôi không nói, không nói nữa. Coi như cậu nể tình tôi từng nấu cơm cho cậu ăn, đừng bịt miệng tôi lại nhé, băng dính dán lên miệng đau lắm…”
“Tôi không nói, không nói gì hết…”
Nhạc phu nhân vội vàng che miệng lại, tỏ ý sẽ không nói nữa.
Arthur nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, anh không muốn so đo với một bác gái làm gì.
Nhưng không nói gì không phải là phong cách của Nhạc phu nhân, không bao lâu sau bà liền tái phát thói quen.
“Có ăn cơm không? Giờ này nên ăn rồi, không ăn cơm là sẽ đau dạ dày đấy.”
Arthur quăng cho bà một cái bánh, tuy hai tay bà bị trói nhưng không phải ở sau lưng, ngón tay có thể động, vì thế cầm lấy bánh ăn ngấu nghiến.
“Thêm cái nữa đi, đói chết mất. Nếu các cậu không ăn thì cho tôi đi, tôi là người già, không nhịn đói được đâu…”
Liên tục ăn thêm hai cái nữa, Nhạc phu nhân mới dừng lại.
Bên trong xe im lặng một hồi, nhưng sau đó lại nghe thấy Nhạc phu nhân nói: “Cậu bé,
tôi khát quá, cho tôi bình nước đi…”
Uống nước xong, Arthur nghĩ chắc là yên thân rồi.
Nhưng ngay sau đó bà lại nói: “Muốn đi toilet, các cậu không muốn đi toilet à? Không nên nhịn tiểu… người tuổi trẻ không được nhịn đâu, sẽ không tốt cho bàng quang…”
“Có thể nới lỏng dây thừng chút không, máu không lưu thông nên đau tay lắm…”
Arthur nhắm mắt lại, thật sự đau đầu…
…
Yến Thanh Ti đến thủ đô vào chiều hôm ấy, vừa xuống máy bay đã bị Nhạc Thính Phong ôm lấy.
Yến Thanh Ti ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh thì không giãy giụa nữa.
Nhạc Thính Phong đưa cô lên xe: “Sao em lại tới đây? Anh đã bảo Giang Lai rồi mà, cậu ta làm việc thế nào vậy?”
Yến Thanh Ti lé mắt nhìn anh: “Loại chuyện này sao em có thể không tới được? Em biết rồi thì sẽ không giả bộ như không biết được. Nhưng mà anh, tại sao anh lại gạt em. Xảy ra chuyện lớn như thế mà không nói cho em biết?”
“Cái này… anh không muốn gạt em, nhưng bác dặn anh phải làm thế.” Nhạc Thính Phong không hề nghĩ ngợi, lập tức áp lên đầu Hạ An Lan.
Yến Thanh Ti không hài lòng với đáp án này, cô khoanh tay: “Anh nghe bác ấy à? Ngay cả bà xã mà anh cũng không nghe lời, Nhạc Thính Phong, giờ anh giỏi lắm rồi đấy!”
Nhạc Thính Phong vội vàng lấy lòng: “Không phải, sao anh có thể nghe ông ấy chứ? Chỉ là anh cảm thấy em đang có thai, không nên tức giận, không nên lo lắng, cho nên… Anh không hề có ý gì khác đâu…”