Nhạc Thính Phong thấy sắc mặt Yến Thanh Ti dần tốt hơn mới nói tiếp: “Chưa ăn gì đúng không? Em xem, anh vừa mới nói là sợ em lo lắng xong đấy, sao em còn chưa ăn gì hả?”
Anh biết, nếu Yến Thanh Ti biết chuyện này thì sẽ không bỏ mặc.
Nhưng phụ nữ có thai sao có thể so sánh với người thường được?
Huống chi, hiện tại cái thai còn quá nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì thì anh hối không kịp.
Yến Thanh Ti thật sự rất mệt. Từ sáng tới giờ vẫn bôn ba, suýt nữa còn chết trong tay Yến Như Kha. Cô kiên cường chống đỡ tới tận bây giờ, gặp được Nhạc Thính Phong rồi mới dám buông lỏng tinh thần.
Cô dựa vào người Nhạc Thính Phong, toàn thân đã trở nên không còn chút sức lực nào.
“Hôm nay em…”
Yến Thanh Ti nói ba chữ, sau đó lại không biết nói gì cả.
Nhạc Thính Phong lấy từ trong túi xách ra một thỏi chocolate, bóc ra, đưa vào miệng Yến Thanh Ti: “Ăn tạm đi đã.”
Yến Thanh Ti chậm rãi ăn: “Em không biết phải kể với anh thế nào…”
“Không sao, chờ em nghĩ thông rồi hãy nói…”
“Nếu không có Yến Minh Tu, hôm nay chắc em không thể gặp lại anh nữa.”
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Ừ, anh biết, phải cảm ơn hắn rồi.”
“Nhà họ Yến này thật sự…” Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, cũng không nói gì nữa, kỳ thực cô không biết phải nói gì.
Trải qua quá trình dài như thế, truyện cũ trước đây cuối cùng cũng kết thúc trong hôm nay.
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên trán Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh nghe mà thấy kinh hồn táng đảm.
Có thể gặp được một Yến Thanh Ti hoàn chỉnh như lúc này, Nhạc Thính Phong thật sự phải cảm ơn Yến Minh Tu rồi.
Vì quá mệt mỏi nên lúc xe tới dinh tổng thống thì Yến Thanh Ti đã ngủ say.
Nhạc Thính Phong cởi áo khoác của mình ra bọc lấy Yến Thanh Ti rồi ôm cô xuống.
Đồ ăn chuẩn bị cho cô đã sẵn sàng, Nhạc Thính
Phong bảo người đem lên.
Sau đó nhẹ nhàng gọi: “Thanh Ti… Dậy đi…”
Yến Thanh Ti đang ngủ, mơ màng mở mắt ra rồi lại khép vào.
Nhạc Thính Phong hôn mí mắt cô: “Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
Anh gọi một hồi lâu, Yến Thanh Ti mới tỉnh lại.
Yến Thanh Ti rửa mặt rồi ngồi vào bàn, hỏi Nhạc Thính Phong: “Hiện tại mẹ thế nào? Có tin tức gì chưa?”
Nhạc Thính Phong đưa đũa cho cô, đáp: “Bọn họ không dám đi máy bay nên đang lái xe trên đường tới, chắc đêm nay mới đến nơi được. Em yên tâm đi, bác đã hạ lệnh để người dọc đường rút đi, họ sẽ nhanh tới thủ đô thôi.”
Yến Thanh Ti gật đầu nhận lấy chiếc đũa.
Cô ăn một chút rồi thôi.
Thật sự là giờ chẳng có khẩu vị gì để ăn cả.
Chờ cô ăn xong, Nhạc Thính Phong nói: “Ngủ thêm một lúc đi. Sắc mặt em quá kém, đôi mắt thâm đen, anh ngủ với em.”
Yến Thanh Ti quả thật rất mệt, cô muốn tranh thủ trước khi đám Arthur chưa tới đây thì nghỉ ngơi trong chốc lát, ngủ dậy sẽ có tinh lực để ứng đối.
Cô gật đầu: “Được…”
…
Xe đổ xăng vài lần, dọc đường đi cũng không nghỉ ngơi, suốt một đêm chạy tới thủ đô.
Nhạc phu nhân nhìn màn đêm bên ngoài, đèn đường đã được bật sáng.
Bà biết, bọn họ càng lúc càng tới gần thủ đô.
Trong lòng bà không khẩn trương, ngược lại còn chờ mong, chờ mong được gặp người đàn ông mình yêu.
Nhạc phu nhân ngồi ở trên xe mơ màng ngủ đi, sau khi tỉnh lại thì trừng mắt hỏi Arthur ngồi bên cạnh: “Sắp tới thủ đô chưa?”