Nhưng không sao cả, nếu dễ tiếp xúc thì đã không phải nghệ sĩ nhà mình.
“Đúng rồi, đây là lần đầu em tới Lạc Thành phải không? Nếu có thời gian, muốn tới thăm thú nơi nào thì chị sẽ bảo người dẫn đi.”
“Không cần.”
Khóe miệng chị Mạch giật giật, hoàn toàn không có cách nào tán gẫu với người này rồi.
“Xem ra em là người thích yên tĩnh, không ưa náo nhiệt. Thế cũng tốt, chị nói với em, tính cách này của em càng thích hợp làm nghệ sĩ. Hai ngày trước chị đã tìm trợ lý cho em rồi, em có yêu cầu gì không?”
Nhưng chị không ngờ Mộ Dung Miên lại nói: “Cô ấy rất được, để cô ấy đi.”
Chị Mạch…
Cô ấy? Miên Miên?
Chị vội vàng nói: “Cái này không được, con bé là trợ lý của Thanh Ti, vẫn luôn đi theo Thanh Ti… Nếu không để chị tìm cho em một người khác nhé?”
Vừa nói xong, chị Mạch có cảm giác không khí quanh người Mộ Dung Miên trở nên lạnh lẽo: “Vậy bỏ đi.”
Chị Mạch run run một chút, tay lái cũng loạng choạng.
Chị vội vàng hồi thần, trộm nhìn gương mặt Mộ Dung Miên qua gương, thật đẹp nhưng… cũng thật lạnh.
Chị Mạch nghĩ trước tiên cứ trấn an người này đã, chị vội vàng hắng giọng: “Khụ… Thanh Ti gần đây cũng không đi làm, chị sẽ hỏi giúp em một chút, xem có thể mượn con bé một thời gian được không?”
Mộ Dung Miên: “Cảm ơn.”
Chị Mạch cười ha ha.
Mấy thủ hạ của chị đúng là chỉ có Lãnh Nhiên tính tình là tốt nhất.
Im lặng một hồi, chị Mạch hỏi: “Mộ Dung, em mới từ Scotland về thật à? Nhà em ở bên đó sao?”
“Phải…” Mộ Dung Miên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng dãy nhà cao tầng vun vút qua tầm mắt.
Chị Mạch tiếp tục: “Vậy từ nhỏ em đã lớn lên ở nước ngoài à?”
“Phải…”
Chị Mạch cười nói: “Vậy mà em nói tiếng Hán rất tốt đấy. Nhiều người từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài hoàn toàn không biết nói tiếng mẹ đẻ, có biết nói cũng lắp ba lắp bắp, cách phát âm rất khác. Vậy mà em nói lại rất chuẩn, nghe không nhận ra là người đã ở nước ngoài rất nhiều năm.”
“Thật sao?” Thanh âm của Mộ Dung Miên treo trẻo nhưng lạnh lùng, sườn mặt hoàn mỹ đến mức làm người ta
phải than thở.
Chị Mạch tiếp tục hỏi: “Này, vậy em về nước làm nghệ sĩ, ba mẹ em cũng đồng ý à?”
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Cũng đúng… Đúng rồi, tại sao em lại tới đây sau khi về nước vậy?”
“Vì một người.”
Chị Mạch thử thăm dò: “Vì một người sao? Là nam hay là nữ vậy?”
Mộ Dung Miên không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tới xuất thần.
Chị Mạch hỏi một hồi cũng chẳng khai thác được bao nhiêu tin tức, trong lòng rất sốt ruột, tên nhóc này không khác gì miệng hồ lô, thật khó để nói chuyện với hắn.
Vốn định giúp Miên Miên một chút, nhưng xem ra có vẻ khó rồi.
Nếu để Miên Miên đi theo Mộ Dung Miên một thời gian, có phải là hố Miên Miên không?
Chị Mạch suy nghĩ mãi chuyện này, không bao lâu sau thì tới khách sạn mà Mộ Dung Miên nghỉ.
Nhìn tới khách sạn mà anh đang ở, chị Mạch càng cảm khái trong lòng, tên này xem ra là người rất có tiền. Chị nói: “Có gì cần nói thì cứ tìm chị.”
“Được…”
“Tạm biệt…”
Mộ Dung Miên lại gọi chị Mạch: “Chờ một chút…”
“Chuyện gì thế?”
“Cho tôi số điện thoại của trợ lý của tôi.”
Chị Mạch…
Chị không biết biểu tình trên mặt mình lúc này như thế nào, người ta còn chưa phải trợ lý của cậu đâu nha? Người ta vẫn là… trợ lý của Yến đại diễn viên đó.
Người ta đâu có dễ dàng sai sử như thế, vậy mà không mất bao nhiêu thời gian đã trở thành trợ lý của tên này rồi.
Rất tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười.
Chị Mạch đáp: “Được.”
Sau khi lấy được số điện thoại của Quý Miên Miên, Mộ Dung Miên đi lên lầu.