Chị Mạch nheo mắt nhìn tay anh, dọc đường đi, cho dù ở trên xe anh chàng cũng chưa từng tháo găng tay ra.
…
Quý Miên Miên trải qua một ngày mơ mơ hồ hồ, trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh của Diệp Thiều Quang và Mộ Dung Miên, hai người kia không ngừng hợp với nhau rồi lại tách ra.
Tối về nhà, cô bèn gọi điện cho Yến Thanh Ti.
“Chị Thanh Ti, không cần tìm nữa, em gặp người kia rồi.”
Yến Thanh Ti đang chơi với Hạnh Nhân, nghe Quý Miên Miên nói vậy thì nụ cười vụt tắt, Tiểu Hạnh Nhân đang nhếch miệng cười với cô, thấy vẻ mặt cô biến đổi thì bị dọa nhệch mồm ra khóc.
Yến Thanh Ti ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Nhạc Thính Phong ôm con đi, sau đó hỏi: “Là người mà em gặp ở lễ trao giải đó ư?”
“Vâng, là anh ấy…” Quý Miên Miên nhớ tới chuyện hôm nay đeo găng tay cho người đó, trên mặt hiện lên ý cười.
Yến Thanh Ti vội hỏi: “Lần này gặp ở đâu?”
Quý Miên Miên đáp: “Chỗ làm việc, anh ấy chính là nghệ sĩ mới của chị Mạch.”
Yến Thanh Ti trợn trừng mắt, mẹ nó, lại là người nhà mình à?
“Chuyện này… thật trùng hợp!”
“Đúng thế, thực khéo!”
Yến Thanh Ti cảm thấy không đúng lắm, hình như trùng hợp quá đáng rồi. “Anh ta tên gì?”
“Mộ Dung Miên, Miên không giống tên của em, Miên của anh ta là giấc ngủ.”
Đầu óc Yến Thanh Ti lại vòng vo thêm hai vòng: “A… Đúng là có duyên. Thế này đi, hai ngày nữa chị sẽ về để gặp tiểu sư đệ này vậy.”
Cúp máy, Yến Thanh Ti liền gọi điện ngay cho chị Mạch: “Gửi cho em ảnh chụp và lý lịch cá nhân của tiểu sư đệ xinh đẹp như hoa đi.”
Chị Mạch đang ăn cơm, nghe được giọng nói đầy cấp bách của Yến Thanh Ti thì hỏi: “Sao thế?”
“Chị nói cho em biết, lúc anh ta và Miên Miên gặp nhau, chị có cảm thấy cái gì không đúng không?”
Chị Mạch buông đũa: “Có, thật sự là kỳ quái không thể tả, hai người bọn họ rõ ràng mới gặp nhau lần thứ hai, nhưng mà… cũng chẳng giống như vừa biết nhau. Miên Miên tốt với cậu
ấy một cách quá đáng.”
“Vậy chị mau gửi cho em, em cho người điều tra anh ta một chút.”
“Ờ, em chờ tẹo đi.”
Ảnh và lý lịch của Mộ Dung Miên đều ở trong máy của chị, chị trực tiếp gửi luôn cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vừa mở ra đã hít vào một hơi: “Đúng là rất xinh đẹp…”
Ảnh chụp bán thân, căn bản không có hóa trang hay được photoshop, bộ dáng lãnh đạm như băng tuyết, thật sự là tinh xảo không thể soi mói.
“Ai xinh đẹp?” Nhạc Thính Phong tiến lại, vừa thấy một người đàn ông thì mặt liền đen lại: “Đây mà gọi là đẹp à, nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ. Em nhìn cái gương mặt trắng bệch như thế có khác gì mặt quỷ đâu?”
Yến Thanh Ti lườm anh một cái: “Đây là người mà Miên Miên đã gặp ở lễ trao giải hôm đó, hiện tại là tiểu sư đệ của em, anh có thấy quá trùng hợp không?”
“Không phải chứ… trùng hợp thế à?”
Yến Thanh Ti mở sơ yếu lý lịch của Mộ Dung Miên ra, lý lịch rất ngắn, ngoại trừ tên tuổi, giới tính và nhóm máu thì chẳng còn gì cả.
Yến Thanh Ti quăng di động sang một bên: “Đăng kí một tài khoản weibo còn nhiều thông tin hơn cái này.”
Nhạc Thính Phong cầm lấy nhìn hai lần: “Để anh tìm người điều tra.”
“Tra, nhất định phải tra, em muốn xem xem tên nhóc này có phải anh ta hay không?”
Nhạc Thính Phong cầm lấy di động của Yến Thanh Ti: “Để anh gửi cho Tô Trảm.”
Yến Thanh Ti ngăn anh lại: “Từ từ… Đừng gửi cho Tô Trảm, em bảo Ngự Trì đi thăm dò trước đã.”
“Tại sao?”
Yến Thanh Ti dí tay lên trán Nhạc Thính Phong: “Anh tưởng Tô Trảm đối với Quý Miên Miên chỉ là áy náy đơn thuần thôi sao, muốn xin tha thứ sao? Đừng ngốc thế…”