Chị Mạch trừng mắt…
Cái này… khi nào thì đã là người của cậu chứ, rõ ràng người ta là trợ lý của Yến Thanh Ti kia mà. Hơn nữa, cho dù là cậu dùng thì cũng chỉ tạm thời mà thôi, huống chi… cậu còn chưa đi làm, cần gì trợ lý chứ?
Chị Mạch hiện giờ chỉ hận không thể chửi ầm lên, người này quá bá đạo rồi.
Quý Miên Miên ngơ ngác nhìn Mộ Dung Miên, trong nháy mắt không biết nói gì cho phải.
Chị Mạch thấy không ổn, vừa bắt đầu đã để tiểu tử này chiếm thượng phong, sau này sao có thể quản được chứ? Chẳng lẽ lời nói của người đại diện như chị lại hoàn toàn không có chút phân lượng nào?
Chị Mạch nói: “Không phải, Mộ Dung à, cậu xem giờ cậu cũng chưa có việc gì, chờ cậu chính thức đi làm rồi thì chị chắc chắn sẽ đưa Miên Miên tới cho cậu, được không? Miên Miên thật sự rất bận, tay nghề hóa trang của cô ấy cũng là tốt nhất ở văn phòng của chúng ta, chị…”
Nhưng chị còn chưa nói xong thì đã nghe Mộ Dung Miên nói: “Trợ lý của tôi tay nghề tốt hay không tốt thì có liên quan gì tới người khác sao?”
Chị Mạch: “…”
Còn có thể nói chuyện được không vậy?
Hai người nhất thời lâm vào thế giằng co, một người không chịu nhả, một người không chịu nhường.
Quý Miên Miên ở giữa hai người, chậm rãi giơ tay lên: “Em… Hay gọi chị Thanh Ti đi…”
Tuy rằng cô thực sự mê muội Mộ Dung Miên, muốn ở cùng anh, nhưng nữ thần vẫn là số một.
Chị Mạch gật đầu: “Đúng, gọi điện thoại cho Thanh Ti, nếu cô ấy đồng ý để Miên Miên đi thì chị sẽ để nó lưu lại, nếu cô ấy không chịu thì Miên Miên phải đi.”
Mộ Dung Miên: “Được…”
Chị Mạch cầm lấy điện thoại gọi cho Yến Thanh Ti.
Đợi một chút, di động thông.
Chị Mạch nói: “Thanh Ti, chuyện là thế này, Miên Miên là trợ lý của em, hiện tại em không có việc cho nên cô ấy…”
Chị Mạch nói một thôi một hồi, tuy rằng mỗi câu đều rất đúng trọng
tâm nhưng ngữ khí rõ ràng là: bà đây rất tức giận, người mới tới này không biết điều chút nào.
Yến Thanh Ti vẫn còn đang nghiên cứu tư liệu về Mộ Dung Miên.
Cô cảm thấy Mộ Dung Miên đột nhiên xuất hiện ở trong nước, lại cùng chị Mạch ký hợp đồng thật sự là không bình thường.
Cô đáp: “Chị đưa máy cho anh ta giúp em.”
Chị Mạch đưa điện thoại cho Mộ Dung Miên.
Anh nhận lấy: “Tôi là Mộ Dung Miên.”
Yến Thanh Ti nghe giọng nói trong trẻo, lạnh lùng lại có chút khàn khàn, cô liếc mắt nhìn người trong bức ảnh chụp, đó là bức ảnh Mộ Dung Miên ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa rất chuyên nghiệp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, làn da khỏe mạnh, cả người tràn đầy sức sống.
Nếu là người tích cực như thế này, thanh âm của anh ta hẳn cũng phải tràn đầy sức sống mới đúng chứ?
Sao lại u ám, lạnh lùng như là tiếng vọng từ khe sâu lên vậy?
Điện thoại lâm vào trầm mặc, Yến Thanh Ti không nói gì, Mộ Dung Miên cũng lặng im.
Một lúc sau, Yến Thanh Ti mở miệng hỏi: “Muốn trợ lý của tôi?”
Mộ Dung Miên: “Đúng.”
“Vì sao?”
“Cô ấy rất cẩn thận.”
Yến Thanh Ti lật tới trang tư liệu cuối cùng về Mộ Dung Miên: “Ồ… Vậy anh cũng biết, Quý Miên Miên hiện đang là trợ lý của tôi?”
Ở trang cuối cùng là tư liệu gần nhất về Mộ Dung Miên ở Scotland.
Ở nhà ăn, anh ta ăn tối cùng mẹ mình.
Thời gian là… một tháng trước.
Mà trước đó, trong khoảng thời gian một năm, hoàn toàn không có thông tin gì.