Yến Thanh Ti càng nghi hoặc trong lòng.
Mộ Dung Miên nói: “Tôi biết.”
Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Biết? Vậy anh còn muốn đoạt người của tôi?”
“Không phải đoạt?”
“Không phải đoạt thì là gì? Vừa mới vào đã muốn cướp người của sư tỷ, sao lại hành xử như thế được. Chị Mạch chắc đã nói với anh rồi, ngoài việc là đồng nghiệp của anh, tôi còn là… bà chủ của anh nữa.” Yến Thanh Ti đột nhiên rất muốn gặp Mộ Dung Miên này, tên này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Có liên quan gì tới Diệp Thiều Quang hay không?
Tuy rằng xét theo diện mạo và những gì hai người đã trải qua thì thật chẳng có chút liên quan nào.
Nhưng… trên đời này có rất nhiều chuyện bí ẩn, nói không chừng, bọn họ thật sự có quan hệ với nhau?
Huống chi, cô rất tin tưởng vào tình cảm của Quý Miên Miên với Diệp Thiều Quang. Đã hơn một năm rồi, không phải không có ai theo đuổi Quý Miên Miên, mà là ngoại trừ Diệp Thiều Quang ra, Quý Miên Miên chẳng để tâm tới bất kỳ ai cả.
Nếu nói Quý Miên Miên có một loại cảm tình không thể khống chế được với Mộ Dung Miên thì đó chỉ có thể là phản ứng bản năng của con người, thân thể của loài người đôi khi còn có trực giác tốt hơn so với đầu óc.
Đầu óc có thể khách quan đánh giá một vấn đề, nhưng cũng có thể là chủ quan, mà phản ứng thân thể thì chỉ có chân thật.
Ở điểm này, Yến Thanh Ti rất tin tưởng Quý Miên Miên.
Mộ Dung Miên nói: “Biết.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Hạnh Nhân vừa tỉnh ngủ đòi mẹ đi ra ngoài, Yến Thanh Ti vươn một tay ôm lấy thẳng nhóc, cúi đầu in lên mặt con một cái hôn, thằng nhóc cười khanh khách.
Yến Thanh Ti thuận miệng nói: “Xem ra anh thật sự… không sợ rồi. Nếu tôi không đồng ý thì sao? Tôi không đồng ý cho trợ lý của mình đi theo anh.”
Không ngờ, Mộ Dung Miên lại nói: “Vậy thì chỉ có thể cướp.”
“Không sợ à?”
“Không…”
Yến Thanh Ti cười ha ha: “Anh nghĩ, hiện tại anh cướp được trợ lý của tôi thì
sau này khi tôi quay lại làm việc, anh cũng không định trả lại trợ lý cho tôi?”
Mộ Dung Miên thản nhiên: “Đây là cô nói.”
Yến Thanh Ti cười một tiếng, tên này thật sự là muốn cướp trợ lý của cô rồi, hơn nữa còn không định trả lại. Thế này không được, cho anh ta mượn hai tháng đã là quá hào phóng, nhưng muốn chiếm lấy thì không có cửa đâu, dù là Diệp Thiều Quang thật thì cũng không được.
Thanh âm của Yến Thanh Ti trầm xuống: “Xem ra đây mới là mục đích của anh rồi. Này, tên kia, nói thật cho tôi biết đi?”
Mộ Dung Miên hỏi: “Nói thật cái gì?”
“Ví dụ như… anh tới đây làm gì? Anh có mục đích gì?”
Mộ Dung Miên trầm mặc một chút, nói: “Chấp niệm. Chấp niệm không bỏ xuống được.”
Yến Thanh Ti hỏi: “Là một chuyện hay là một người?”
“… Người.”
Trong lòng Yến Thanh Ti vòng vo một chút mới nói: “Được… Vậy tạm thời cho anh mượn người hai ngày, chờ tôi quay lại, anh phải trả người lại cho tôi. Đó là người của tôi, không phải của anh, dù anh có là ai thì tôi cũng không thể đem người tặng cho anh được.”
“Được, không cần nói nữa, tôi trả máy cho chị Mạch.”
Mộ Dung Miên đưa điện thoại cho chị Mạch.
“Alo, Thanh Ti, sao rồi?”
“Để Miên Miên đi với anh ta hai ngày, chờ em về sẽ gặp nói chuyện.” Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn Tiểu Hạnh Nhân, thằng nhóc đã đói bụng, đang cọ cọ đầu vào ngực cô, miệng kêu y y nha nha suốt.
Chị Mạch nghe thấy tiếng trẻ con trong điện thoại thì tâm tình cũng tốt lên một chút. “Được.”
“Con em đói rồi, cứ thế đã, chờ em về rồi nói tiếp.”