Nay anh đã hiểu ra rồi, cũng đã có lựa chọn của mình, anh không thích cái nghề này nên cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục.
Chị Mạch nói anh rất thích hợp với nghề này, nhưng anh lại ghét nó.
Quý Miên Miên tẩy trang mặt cho anh sạch sẽ, lại chải chải tóc cho anh, nói: “Thì đừng làm nữa, anh lựa chọn thế nào em cũng ủng hộ.”
Cô vỗ vỗ lên cái mặt hoàn mỹ của Mộ Dung Miên, nói: “Huống hồ, anh không làm diễn viên thì sẽ không có nhiều em gái mơ ước anh, em càng vui.”
Mộ Dung Miên giữ lấy mặt cô, mạnh mẽ hôn một cái.
“Được rồi, đi ăn cơm đi.”
Mộ Dung Miên đứng dậy, kéo Quý Miên Miên ra ngoài ăn cơm.
Hai người ra ngoài đều mang khẩu trang, tay trong tay, chưa từng buông ra.
Có người qua đường nhận ra Mộ Dung Miên, chụp ảnh đưa lên, nghi ngờ Mộ Dung Miên ra ngoài ăn cơm cùng bạn gái, có điều không ai tin cả.
Nhưng rất nhanh lại có thêm ảnh chụp hai người ngồi ăn cơm với nhau, có cả ảnh Mộ Dung Miên đút cho Quý Miên Miên ăn, cúi đầu hôn lên mặt cô, có điều vì Mộ Dung Miên ngồi che mặt cô nên người ta chỉ có thể nhìn thấy mặt anh mà thôi.
Ảnh này vừa tung ra, không ít cô em gào khóc thảm thiết, kêu la rốt cuộc là con khốn nào dám quyến rũ Miên Thần của họ?
Mộ Dung Miên cũng chẳng buồn để ý, tình cảm của anh không muốn quá công khai nhưng cũng chẳng việc gì phải lén lút cả.
Buổi tối, Quý Miên Miên vào weibo của Mộ Dung Miên xem, sau khi buông di động ra bèn nói: “Hiện tại em cực kỳ ủng hộ anh rời khỏi giới giải trí.”
Vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có người đoán có phải Mộ Dung Miên đang hẹn hò với nữ diễn viên trong đoàn làm phim hay không?
Có người còn liên tiếp bới ra hình ảnh của mấy nữ diễn viên, bắt đầu lục tìm quá khứ, người thì đã kết hôn, người thì đã có bạn trai, độc thân cũng chỉ còn có mình Phương Duyên Duyên.
Vì thế có vài người
nói thẳng, Mộ Dung Miên và Phương Duyên Duyên lúc mới vào đoàn làm phim đều rất tốt với nhau.
Quý Miên Miên nhớ tới Phương Duyên Duyên liền cảm thấy không thoải mái, chỉ cần thấn Mộ Dung Miên và Phương Duyên Duyên diễn cạnh nhau thôi là cô đã bực bội, chán ghét rồi.
Mộ Dung Miên mới từ trong phòng tắm đi ra, tóc còn ướt, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ dài, ngực lộ ra, da trắng như tuyết, dung mạo khuynh thành, Quý Miên Miên vừa ngẩng đầu nhìn đã vội vàng bưng mũi vì sợ máu mũi phun ra, đúng là rất dọa người.
Mộ Dung Miên cong môi cười: “Quay xong bộ này sẽ giải nghệ luôn.”
Anh đưa khăn mặt cho cô.
Cô xuống giường, đi tới ấn anh ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho anh: “Nhưng anh đã ký hợp đồng 5 năm với chị Mạch rồi mà?”
Mộ Dung Miên hơi dựa vào người Quý Miên Miên: “Anh không thích làm, chị ta thích thì cứ đóng băng anh đi.”
“Cái này… được không đó? Chị Mạch sẽ giết anh mất.” Quý Miên Miên bỗng nhiên thật sự thông cảm cho chị Mạch, vất vả lắm mới tìm được một người có tiềm lực, kết quả người này lại nói là không hợp với làng giải trí.
Lại nói, trong mấy nghệ sĩ nổi danh mà chị Mạch có, cũng chỉ có Lãnh Nhiên là thật thà, dễ bảo nhất.
Yến Thanh Ti đang ở trong trạng thái nửa rút lui, một năm cùng lắm chỉ quay một bộ phim, thời gian còn lại toàn là ở nhà chơi với chồng con.
Chị Mạch đang còn muốn thi thố tài năng trên người Mộ Dung Miên đấy…
Kết quả… anh cũng muốn rút lui.
Mộ Dung Miên cười nói: “Còn có Yến Thanh Ti mà…”