Quý Miên Miên sờ sờ tóc anh, đã không còn nước nữa, cô bỏ khăn xuống, xoa bóp đầu cho anh.
Nhưng mới chỉ được vài cái Mộ Dung Miên liền cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô lướt tới đâu đều như mang theo điện, lần đầu tiên anh biết da đầu mình mẫn cảm như thế.
Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, kéo cô tới trước người: “Đừng xoa bóp nữa.”
Quý Miên Miên không hiểu, hỏi: “Sao thế? Em mạnh tay quá à?”
Ánh mắt Mộ Dung Miên tối lại, da thịt trắng nổi lên một tầng hồng hào, anh mỉm cười, nụ cười như yêu tinh câu hồn.
“Không phải, là có nơi khác cần em ấn hơn.”
Quý Miên Miên cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, cô nuốt nuốt nước bọt: “Nơi nào… cần…?”
Mộ Dung Miên kéo tay cô xuống dưới: “Đây này…”
Tay Quý Miên Miên run lên, mặt đỏ bừng. “Anh không được như thế, phải chú ý thân thể của mình.”
Cô cảm thấy hình như nhu cầu của Mộ Dung Miên hơi cao quá rồi.
Nếu không phải ban ngày quay phim quá mệt mỏi thì chắc tối nào anh cũng kéo cô trùm chăn tâm sự mất.
Quý Miên Miên lần nào cũng lo lắng, cô vẫn nhớ rõ những lời mà Lí Nam Kha nói.
Mộ Dung Miên kéo mạnh đều Quý Miên Miên ngồi vào lòng mình, tách hai chân của cô ra, để cô ngồi lên đùi mình: “Thân thể của anh có được không chẳng lẽ em còn không biết sao? Hôm kia là ai khóc nói không cần…?
Quý Miên Miên đỏ mặt che miệng Mộ Dung Miên: “Anh đừng nói…”
Chuông cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời Quý Miên Miên.
“Ai vậy?”
Mộ Dung Miên nhíu mày, anh để Quý Miên Miên đứng dậy, mặc lại áo cho chỉnh tề, nói: “Để anh đi xem.”
Nhưng không ngờ, vừa mở cửa đã thấy Phương Duyên Duyên đứng bên ngoài, sắc mặt Mộ Dung Miên lập tức đen lại. Tự nhiên phá hỏng chuyện tốt của anh, thật muốn đá cho một cái.
Mộ Dung Miên không nói hai lời, đang định đóng cửa thì Phương Duyên Duyên vội vàng ngăn lại: “A, Mộ
Dung, anh quên là ban ngày em đã nói tối sẽ mang canh gà tới cho anh à? Chúng ta tập lời thoại ngày mai nhé?”
Hôm nay Phương Duyên Duyên cố ý trang điểm tỉ mỉ, mặc một bộ đồ vận động bó sát người để lộ đường cong cực kỳ rõ ràng, ẩn ý là gì thì nhìn thôi cũng biết.
Mặt Mộ Dung Miên âm trầm: “Cút.”
Phương Duyên Duyên sửng sốt: “Anh… Anh bảo em cút ư? Mộ Dung Miên, em có lòng tốt tới thăm anh… sao anh có thể như thế? Hôm nay chúng ta đã nói rõ ràng là tối em sẽ tới tìm anh, anh quên rồi à?”
Nói xong, hốc mắt đỏ lên, sắp khóc tới nơi.
Ban ngày cô ta nói chuyện với Mộ Dung Miên, người ta không thèm quan tâm, nhưng cô ta sao có thể cam chịu thất bại như thế, cô ta vẫn có tự tin có thể thu phục được Mộ Dung Miên.
Mộ Dung Miên mở miệng: “Phiền cô cút xa một chút có được không?”
Đột nhiên, một đôi cánh tay trắng nõn từ phía sau quấn lấy eo Mộ Dung Miên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Miên Miên ló ra: “Ông xã, ai vậy, ai mà vô duyên thế?”
Nói xong còn giả bộ như mới thấy Phương Duyên Duyên, kinh ngạc nói: “Phương tiểu thư, sao lại là cô? Giờ này còn tới làm gì?”
Phương Duyên Duyên nghĩ trong phòng chỉ có Mộ Dung Miên, không ngờ hai người này lại ở chung một chỗ, vì thế lập tức ngây ngẩn cả người.
Quý Miên Miên nghiêng đầu mỉm cười: “Phiền Phương tiểu thư đi ra xa một chút được không? Cô muốn nhìn thấy tôi thân mật với người đàn ông của mình, nhưng tôi không thích thế đâu!”