Phu nhân Jones mỉm cười, lắc đầu: “Thật đáng tiếc, tôi không gặp được anh ấy.”
Jessica chớp chớp mắt, nói: “Rõ ràng là chú Mộ Dung mời chúng ta đến, chú ấy nói mẹ con cháu mang đến hy vọng cho ông, nhưng cuối cùng Mộ Dung Miên lại ngăn cản mọi chuyện.”
“Hừ, tôi chỉ biết… Nó là thằng tạp chủng,” Mộ Dung Thuý Đình thấp giọng mắng một câu rồi hướng về phía mẹ con Jessica nói: “Đừng mơ tưởng nữa… Mộ Dung Miên kia sẽ không lấy con gái bà đâu.”
Phu nhân Jones thở dài, nói: “Ban đầu cũng là Mộ Dung Chí Hoành liên hệ với chúng tôi, hy vọng chúng tôi có thể giúp anh ấy một lần, nhưng… Randy vẫn còn suy nghĩ đơn giản, làm việc cũng trẻ con, tôi nghĩ sau một thời gian nữa nó sẽ dần dần hiểu ra thôi.”
Mô Dung Thuý Đình đương nhiên biết anh trai mình hy vọng Mộ Dung Miên và Jessica có thể kết hôn, mục đích của ông là ngăn chặn đám thân thích của bọn họ, giúp con trai mình yên ổn ở vị trí người thừa kế gia tộc.
Bà ta đương nhiên không muốn chuyện này thành công, so với Jessica có người cha là nghị viên thì cô nàng Quý Miên Miên chỉ biết động tay động chân kia xem ra dễ đối phó hơn nhiều.
Phu nhân Jones chỉ cười cười, vẫn không hề tức giận, còn nói thêm: “Có lẽ, tôi có thể giúp cô gặp anh trai mình.”
Mộ Dung Thuý Đình hừ lạnh một tiếng: “Đến bản thân bà còn không gặp được, còn nói sẽ giúp tôi, hay bà nghĩ rằng vẫn có thể ở trước mặt anh trai tôi ôn lại chuyện tình của ba mươi năm trước chăng?”
Dứt lời châm chọc, bà ta đang định đi vào thì phu nhân Jones lại thản nhiên nói: “Mộ Dung Miên cùng cô gái kia đang ở bên trong, cho dù cô đi vào cũng không chắc chắn sẽ gặp được, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, chi bằng tìm một chỗ ngồi xuống cùng tâm sự đi.”
Bước chân Mộ Dung Thuý Đình khựng lại, cô gái nào? Quý Miên Miên ư?
Bà ta cảm thấy mặt mình đột nhiên vô cùng đau nhức, vì thế liền xoay người đáp ứng: “Được…”
Bên này, Mộ Dung Thuý Đình vừa lên xe của phu nhân Jones rời đi thì bên kia đã có người chạy tới báo với Mộ Dung Miên
Quý Miên Miên vừa nghe liền nhíu mày: “Vừa rồi
còn ra vẻ phu nhân cao quý, xem ra cũng chẳng phải là người tốt gì.”
Mộ Dung Miên nhéo nhéo mũi nàng: “Những gì mới nhìn càng hoàn mỹ thì sự thật lại càng dối trá, người như vậy đều có bí mật đen tối, đi, chúng ta về thôi.”
Nếu Mộ Dung Thuý Đình và phu nhân Jones cấu kết với nhau, đó cũng là chuyện bình thường thôi.
Về đến nhà, Mộ Dung Miên kể chuyện gặp phu nhân Jones ở bệnh viện cho Mộ Dung phu nhân.
Không ngờ, sắc mặt bà lúc ấy lại trở nên vô cùng khó coi, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run run như đang khắc chế một điều gì đó: “Được, mẹ biết rồi, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước, hai người cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, bà ta liền vội vàng bỏ lên lầu, Quý Miên Miên cảm giác thân mình bà đang không ngừng run rẩy.
Cô ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Mộ Dung Miên trầm mặc một lát, nói: “Anh cũng không biết, nếu bà ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết thôi.”
Hôm sau, Mộ Dung Miên như thường lệ đưa Quý Miên Miên tới gặp Mộ Dung Chí Hoành.
Ngày thứ ba, đúng giờ có mặt.
Đều đặn, đến ngày thứ năm, công ty đột nhiên xuất hiện một tin xấu.
Mộ Dung phu nhân vội vàng tới trước mặt Mô Dung Miên, sốt ruột nói: “Mẹ biết lũ bọ hút máu kia sẽ không an phận mà, Mộ Dung Chí Hoành có sắp xếp một số thân thích làm việc trong tập đoàn, hiện tại bọn họ đang xúi giục nhân viên của mình bãi công, yêu cầu tăng lương, còn đưa tới không ít phóng viên đưa tin, giá cổ phiếu của công ty có thể bị ảnh hưởng mất.”
Mộ Dung Miên nghe thấy tin tức này, ánh mặt liền rực sáng: “Chờ đợi vài ngày cuối cùng cũng xuất hiện, nghỉ ngơi ổn thoả mấy hôm rồi, chúng ta cũng nên ra tay thôi.”
Nói rồi liền vươn tay, hướng tới Quý Miên Miên nói: “Vợ yêu à, chúng ta đi đánh nhau thôi.”