Khoé miệng Quý Miên Miên co rút, bàn tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Mộ Dung Miên: “Anh có thể không nói những lời bạo lực như vậy được không?”
Mộ Dung Miên cảm thấy vô cùng oan uổng: “Đây không phải là lời của em sao, không thích nói lời đùa giỡn, chỉ thích bạo lực đơn giản, anh đều là nghe lời em nói mà.”
Tâm tình Mộ Dung phu nhân vốn đang khẩn trương lo lắng, lại bị hai người này anh một câu, em một câu khiến cho vơi đi rất nhiều.
Lúc trước, bà luôn phản đối việc Mộ Dung Miên lấy Quý Miên Miên bởi bà không hình dung nổi cô có thể giúp gì cho con trai mình.
Trong một giây nhìn thấy Quý Miên Miên ở sân bay, trong lòng bà luôn tồn tại một suy nghĩ: nhất định phải tìm một cơ hội để tống khứ cô đi, tuyệt đối không thể để cô ở lại nơi này.
Nhưng dần dần, Mộ Dung phu nhân thật sự cảm thấy việc Mộ Dung Miên đưa Quý Miên Miên về đây là một lựa chọn chính xác.
Nhìn cô chỉ lật nhẹ cổ tay đã kìm hãm Mộ Dung Thuý Đình, đánh cho bọn họ không còn sức chống cự, bà liền cảm thấy vô cùng thích thú, áp lực nhiều năm qua luôn tồn tại trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng một chút.
“Lần này không phải họ tự mình đến làm loạn mà là đã tụ tập một nhóm người, thêm nữa một số nhân viên còn mơ hồ trong công ty cũng đã bị bọn họ thuyết phục. Nếu không ngăn họ lại, sợ sẽ có phiền toái lớn.”
Giờ Mộ Dung phu nhân đã tin tưởng Mộ Dung Miên thành bản năng, khi xảy ra chuyện, trước hết sẽ bàn bạc với anh.
Nếu là trước kia, trong cái nhà này, đến một người để thương lượng, bàn bạc cũng không có.
Mộ Dung phu nhân vốn có chút hướng nội, giờ đã có thay đổi không nhỏ.
Mộ Dung Miên nhếch môi cười: “Náo loạn càng lớn càng tốt, con còn muốn bọn họ làm loạn nhiều hơn nữa kia.”
“Nhưng không thể đứng im nhìn bọn họ làm loạn như vậy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, mẹ lấy cho con danh sách tên những người cầm đầu gây náo loạn ở công ty đi.”
“Được…” Mộ Dung phu nhân ngay lập tức gọi điện yêu cầu gửi danh sách ấy đến điện thoại của bà.
Mộ Dung phu nhân hiện đang giữ chức
Phó chủ tịch tập đoàn, có thể sử dụng quyền lợi của chủ tịch, đây là quyết định hồi đầu năm của Mộ Dung Chí Hoành, có thể do ông ta cảm thấy so với đám thân thích của mình, Mộ Dung phu nhân sẽ tốt hơn bởi bà là mẹ ruột của Mộ Dung Miên, cho dù tất cả mọi người không đồng ý để Mộ Dung Miên tiếp quản Mộ Dung gia thì Mộ Dung phu nhân sẽ nhất định bảo vệ con trai mình.
Vì thế, ông đã cấp cho Mộ Dung phu nhân quyền lợi này.
Danh sách, ảnh chụp, tất cả đều được chuyển đến.
Mộ Dung phu nhân cầm danh sách cho Mộ Dung Miên xem: “Đều là người quen, trước kia thường xuyên đến nhà chúng ta vòi tiền, mà nay một đám người một bước lên tiên, thăng tiến phát đạt, quên hết mọi khốn khó ngày nào, bắt đầu vong ân phụ nghĩa.”
Ánh mắt Mộ Dung phu nhân lạnh băng nhìn ảnh chụp một đám đàn ông tai to mặt lớn, bọn chúng khiến bà cảm thấy thật ghê tởm.
Bà không khỏi nghi ngờ, lúc trước Mộ Dung Chí Hoành nghĩ thế nào mà lại đồng ý cho những người này vào công ty chứ?
Mộ Dung Miên nhìn một lượt ảnh chụp của đám người này rồi hỏi: “Những người này hẳn là đã có chuẩn bị trước rồi? Bình thường bọn họ có sở thích bất lương hay nhược điểm gì không?”
“Có người có, cũng có người không.” Mộ Dung phu nhân do dự một chút rồi nói.
Mộ Dung Miên: “Gửi cho con đi.”
Anh biết Mộ Dung phu nhân có thói quen luôn chuẩn bị đường lùi cho mình, giống như việc bà luôn biết rõ những nữ giúp việc trong nhà ai là người sạch sẽ, ai thu tiền bên ngoài.
Mộ Dung phu nhân vuốt đầu mũi, chuyện này quả thực rất bá đạo.
“Con chờ một chút.”
Nói rồi bà mang laptop của mình từ trên lầu xuống, máy tính này, ngoài bà ra không một ai khác biết được mật mã cả.