Quý Miên Miên ngẩng đầu, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn bà ta: “Đồng ý? Đùa hả. Tôi đông ý gì chứ? Bà đang chơi đố vui với tôi sao? Có điều đầu óc tôi đây không được thông minh cho lắm, cho nên bà cứ nói rõ ra sẽ tốt hơn.”
Phu nhân Jones ngơ ngác, cứ nghĩ Quý Miên Miên đã nghe hiểu và đồng ý rồi, thật không ngờ lúc nãy cô ta chỉ là đang giả vờ.
Phu nhân Jones nói: “Ý tôi nói lúc nãy là nếu như cô thật sự yêu Randy thì cô chắc có thể làm đến bước có thể hy sinh tất cả vì cậu ấy chứ nhỉ? Randy hiện tại đang ở vào thể nguy hiểm, xung quanh toàn kẻ địch, cô có phải nên giúp cậu ấy chứ, đúng không?”
Quý Miên Miên kinh ngạc, dường như đang nói, Bà bị ngu à? Bà đến để làm trò cười sao?
“Chông tôi là người lợi hại như thế, buồn cười, tôi phải xem xem là kẻ nào chán sống dám đến tìm anh ấy gây chuyện?”
“Cô....”
Quý Miên Miên lại nói: “Nếu là một người đàn ông mà còn cần sự từ bỏ của tôi để bảo vệ anh ấy, vậy... người đàn ông đó yếu đuối như thế thì tại sao tôi còn thích anh ta làm gì? Phu nhân Jones thích làm thánh mẫu nhưng không có nghĩa là tôi cũng thế.”
Quý Miên Miên nhìn thấy phu nhân Jones sắp vặn nát túi xách tinh xảo trong tay, vậy mà bà ta vẫn còn nhẫn nhịn được, bà ta nói: “Xem ta là do tôi hiểu lầm, thật xin lỗi, hôm sau tôi có tổ chức một buổi tiệc, hy vọng cô có thể đến dự.”
“Không cần, cô ấy không có thời gian.” Giọng của Mộ Dung Miên chen vào.
Anh đi tới từ phía sau phu nhânJones, không biết đã nghe được bao lâu, đứng phía sau Quý Miên Miên, ôm chặt vai cô ấy.
Jones phu nhân sắc mặt cương cứng, nhưng sau đó lại cười rất nhanh: ‘Randy, con cũng ở đây à? Vừa hay, không biết đến lúc đó có thể mời vợ chồng con cùng đi không?”
“Không được!” Lần trước Mộ Dung Miên còn
có thể cười với bà ta, nhưng giờ không cần cười mà trực tiếp từ chối.
“Vợ chồng chúng tôi không có thời gian để đi tham gia buổi tiệc nhảm nhí đó.”
Phu nhân Jones tiếc nuối, nói: “Randy, con à, hình như con có địch ý với cô sao? Cô chẳng hề có ác ý gì với con cả, tuy cô cũng rất muốn con và Jessica kết hôn, nhưng nếu như con không đồng ý thì cô tuyệt đối sẽ không ép buộc, càng không làm ra chuyện phá hoại tình cảm của hai người.”
Mộ Dung Miên cười: “Vậy sao? Vậy những lời lúc nãy tôi nghe được là gì? Hay đó là cú đánh...rắm của phu nhân?”
Sắc mặt phu nhân Jones lúc đó trở nên đỏ ửng, bà ta luôn tự hào mình là quý bà, cấm kỵ nhất là nói những người thô tục, nghe thấy Mộ Dung Miên nói như thế thì trong lòng cảm thấy rất bực nhưng vẫn phải áp chế lửa giận trong lòng: “Cô nghĩ con hiểu lầm rồi, ý của cô không phải là....”
Mộ Dung Miên không kiên nhẫn nói: “Tôi nghĩ não của tôi có thể giải thích khá rõ chuyện này, trong lòng phu nhân rõ ràng rất muốn đem con gái bà nhét vào nhà Mộ Dung, lại còn làm ra vẻ là do cha tôi cầu xin bà, bất đắc dĩ tôi mới đồng ý, nâng cao thân phận mình như thế, dùng một câu tục ngữ của Trung Quốc để hình dung đó là “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.”
Câu nói đó làm cho Jones phu nhân tức đến run người: “Cậu đang sỉ nhục tôi?”
“Đó cũng là do phu nhân tự tìm thôi, tôi không hề hồ đồ như cha tôi.” Anh xoay đầu nói: “Bà xã, về nhà thôi, sau này cẩn thận một chút, thứ tự dưng xuất hiện bên đường không biết là hạng người gì, vậy mà em còn dám nói chuyện với bà ta?”
Quý Miên Miên khoác cánh tay anh: “Em biết rồi, yên tâm đi, tùy đầu em không thông minh bằng anh nhưng mắt em không hề mù.”