Phu nhân Jones nhìn theo hai người khoác tay nhau rời đi, sự bình tĩnh trên khuôn mặt đã biến mất, thay vào đó là nét hung dữ đáng sợ.
Bà ta lạnh giọng nói: “Nếu đã không trân trọng giây phút cuối cùng thì cũng đừng trách tôi!”
…
Trên đường về nhà, Quý Miên Miên nhớ lại nét mặt của phu nhânJones, cười nói: “Anh chọc tức bà phu nhân Jones kia đến mức sắp lộ về nguyên hình, nếu như anh còn nói tiếp em e rằng bà ta chắc không chống đỡ nổi.”
Mộ Dung Miên cười lạnh: “Vốn dĩ là một con quỷ đội lốt người, ngay cả giả vờ làm người cũng làm không xong, không cần đế y đến loại người đó, về sau nếu còn gặp lại em cứ cho bà ta một đấm.”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Việc này em rằng không tốt lắm, chồng bà ta là một nghị viên, đánh bà ta thì em sẽ gặp xui xẻo.”
Mộ Dung Miên chọt nhẹ trán cô: “Ngốc à, em đã quên cái món trùm bao tải em học ở chỗ Yến Thanh Ti rồi sao.”
Trong nước lúc này, Yến Thanh Ti vừa mới nhận một bộ điện ảnh đồng thời còn là ngày đầu tiên vào tổ làm phim bỗng hắt hơi một cái, cô xoa mũi, lòng nghĩ chắc chắn có ai đó đang nói xấu sau lưng cô.
“Chị Thanh Ti...”
Sắc mặt Yến Thanh Ti trầm lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lan Tú Sắc đã đứng trước mặt cô, cô trợn mắt lên nhìn.
…
Ngày thứ 2, Mộ Dung phu nhân có nói sẽ dẫn Quý Miên Miên đi mua đồ, dạy cô thế nào mới là mua sắm.
Quý Miên Miên đang nghĩ đến việc không muốn đi, Mộ Dung phu nhân là một người hết sức nghiêm khắc, ít cười, nếu ở cùng với bà ấy, thần kinh của Quý Miên Miên sẽ cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nhưng Mộ Dung phu nhân không cho cô cơ hội từ chối, nhất quyết lôi cô đi bằng được.
Mộ Dung Miên muốn đi nhưng Mộ Dung phu nhân không cho phép anh đi theo.
Còn nói với anh, sẽ không làm mất vợ anh, có đàn ông đi cùng sẽ mất hết vui.
Bước vào một cửa hàng túi xách trong trung tâm, Quý Miên Miên chỉ thấy mẹ chồng cô rất bá khí chỉ vào từng cái túi xách. “cái này, cái này, cái này...ngoài những thứ tôi vừa chỉ, tất cả còn lại đều gói
lại hết.”
Quý Miên Miên...
Cô liếm liếm môi, nếu như là cách mua sắm này, chắc cô sẽ mãi không bao giờ học được.
Vì để tránh đi sự xấu hổ, trong lúc dạo cửa hàng thời trang, Quý Miên Miên nói với bà việc gặp được phu nhân Jones ở bệnh viện.
Nhưng cô vừa nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt của Mộ Dung phu nhân thay đổi theo.
Trắng bệnh, phẫn nộ, đau khổ, tròng mắt dường như đang chảy máu.
Quý Miên Miên giật mình, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ...Bà Jones phu nhân đó ra sao? Lần trước khi nghe đến bà ấy, sắc mặt mẹ cũng rất kém?”
Mộ Dung phu nhân quay đầu không nhìn cô: “Không có gì.”
Quý Miên Miên cẩn thận nói: “Nếu...mẹ có tâm sự gì, có thể nói với con, con không phải là người nhiều chuyện sẽ không nói chuyện này ra đâu.”
Mộ Dung phu nhân trầm mặc khá lâu mới cười khổ một tiếng, quay người nói: “Kêu tài xế đưa con về, mẹ đột nhiên có chuyện phải làm.”
“Mẹ đi đâu vậy?”
Mộ Dung phu nhân không trả lời, mà xoay người đi rất nhanh.
Quý Miên Miên vò đầu, chắc chắn là cô lại nói sai gì rồi, không được, cô phải đi theo!
Quý Miên Miên bước nhanh theo: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy, con đi với mẹ.”
Mộ Dung phu nhân không ngăn cản cô lên xe.
Kết quả khi đến nơi, Quý Miên Miên mới phát hiện hóa ra là đi bệnh viện.
Cô một đường đi theo Mộ Dung phu nhân đến trước phòng bệnh của Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng cô đang kinh ngạc thì nhìn thấy Mộ Dung phu nhân đẩy cừa bước vào.
Mộ Dung Chí Hoành nhìn bà và nói: “Bà đến rồi.”
Quý Miên Miên chỉ nghe thấy Mộ Dung phu nhân nói: “Đúng vậy, đến gặp ông lần cuối.”
Quý Miên Miên sợ đến mức suýt té xỉu, lẽ nào mẹ chồng giả muốn giết cha chồng giả. Làm sao bây giờ? Cô nên giúp hay... ngăn cản?