Hơn nữa, bà ấy còn nói ngoại trừ ông, bà không biết nên gọi cho ông, qua nhiều năm như thế, chỉ có ông mới là người bà ta tin tưởng nhất. Tin rằng bất kỳ người đàn ông nào nghe được tin này đều cũng sẽ rung động. Mộ Dung Chí Hoành uống với bà ta vài ly, sau đó…
Mộ Dung Miên nhìn biểu tình của Mộ Dung Chí Hoành, chắc bản thân ông ấy cũng không biết được: “Những việc này ba biết cũng tốt, không biết cũng không sao, thật ra đều không quan trọng, dù sao cũng không thay đổi được sự thật phản bội. Thái độ của con với ba tại sao lại đổi, đó là vì con đột nhiên phát hiện người cha con luôn tôn kính, ái mộ, người cha con cảm thấy rất lợi hại, hóa ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn, ông ấy không còn xứng đáng được con tôn trọng nữa.”
“Ba... ba...”
Mộ Dung Chí Hoành gấp gáp nói, nhưng lại không thể nói ra lời. Mộ Dung Miên bĩu môi: “Loại phụ nữ như Jones phu nhân chẳng đáng thứ gì? Ba xem bà ấy như nữ thần, nhưng trong mắt con bà ta chẳng khác nào một kẻ đê tiện, vậy mà ba lại dám kêu con lấy con gái bà ta, con gái bà ta là cái thứ gì? Có phải ba cảm thấy những việc ba cho là tốt thì người khác phải nghe theo, có phải ba cảm thấy tất cả mọi người đều phải làm theo ý ba mà không cần biết đúng sai? Nếu là như thế thì ba vốn không cần một đứa con trai, thứ mà ba cần là một người máy.”
Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành như màu đất, trạng thái của ông cực kỳ không tốt: “Ba không có, không có....”
Mộ Dung Miên nhìn ông, tim của ông ta hiện đang đập rất nhanh. Anh nói: “Dù sao cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con cũng sẽ không nghe lời ba.”
Bác sĩ nói: “Thiếu gia Randy, cậu đừng kích thích tiên sinh nữa, tình trạng của ông ấy không được tốt lắm...”
Mộ Dung Miên trả lời: “Sức
khỏe của ông ấy có phải vốn đã không tốt phải không?”
Bác sĩ: “...”
Bàn tay cắm đầy kim truyền dịch của Mộ Dung Chí Hoành bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Miên nói: “Randy... con, phải nghe… lời ba, lấy, lấy... Jessica, nếu không, sẽ... gặp... rắc rối...”
Mộ Dung Miên rút nhẹ cánh tay mình ra, nói: “Ba xem ngay cả bây giờ ba vẫn giả vờ bệnh sắp chết để uy hiếp con, bắt con đồng ý, bắt con từ bỏ vợ mình làm một kẻ khốn nạn như ba.”
Mộ Dung Miên biết cái gọi là bệnh tình nguy kịch, thật ra là do Mộ Dung Chí Hoành cố ý kêu bác sĩ phối hợp diễn trò với ông. Cơ thể ông ta vốn dĩ đã rất tồi tệ, chỉ là do ông ta vẫn chống đỡ cộng thêm dùng loại thuốc tốt nhất, dùng kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất mới kéo dài được thời gian sống của ông ta, ông ta mới có thể chống đỡ được qua từng ngày. Thật ra cơ thể ông ta sớm đã không ổn rồi. Cho nên ông ta không cần giả vờ thì cũng đã rất giống.
Nếu thật sự là Mộ Dung Miên, chắc chắn sẽ đồng ý nhưng anh lại không phải, anh chỉ là hàng giả. Lời nói của Mộ Dung Chí Hoành, anh để ý làm gì?
Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy đứa con trước mặt xa lạ đến đáng sợ, ông không hề cảm thấy được sự quen thuộc nào: “Cậu... cậu...”
Mộ Dung Miên buông lỏng tay áo: “Hoặc, đối với mẹ con mà nói, cái chết của ba chắc là điều bà ấy muốn nghe nhất, cho nên ba đừng sống nữa, hãy đi chết đi!”
Bị con trai của mình kêu mình đi chết đi như thế, làm cha như ông sẽ có tâm trạng gì? Nhưng nhìn thấy biểu tình phong phú trên mặt Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng Mộ Dung Miên cảm thậy có một sự sung sướng đến kỳ lạ. Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung Miên, trong lòng ngũ vị tạp trần!