Có thể do cơ thể quá suy nhược nên ngay cả đau đớn ông ta cũng sắp không cảm nhận được nữa rồi. Thì ra, vợ ông ta, con ông ta, bây giờ đều hy vọng ông ta mau chết đi. Những năm qua dù ta có nỗ lực thế nào thì có là gì?
Với Mộ Dung Miên, Mộ Dung Chí Hoành vừa là một kẻ đáng thương, vừa là một kẻ đáng hận, ông ta có thể cũng chẳng biết mình sai lầm ở chỗ nào?
“Ba, ba sắp đi thì hãy đi nhanh đi, nếu ba không đi thì hãy sống mà nhìn xem con làm thế nào khiến ba cảm thấy nhà Mộ Dung nếu không có ba hỗ trợ sẽ suy sụp sẽ trở nên thành công như thế nào trên tay con.” Mộ Dung Miên nói xong, cúi đầu chào Mộ Dung Chí Hoành rồi đi.
Anh bước ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nét mặt khó xử nhìn về hướng Mộ Dung Chí Hoành: “Tiên sinh…”
Một mảng tối tăm trên khuôn mặt Mộ Dung Chí Hoành, sau đó, sau đó tay chân ông bắt đầu co rút, hô hấp bắt đầu dồn dập, sau khi tim đập nhanh thì bắt đầu đập chậm lại.
Bác sĩ vừa nhìn, tiêu rồi: “Nhanh, cấp cứu mau!”
Vốn dĩ chỉ là vở kịch của Mộ Dung Chí Hoành, kết quả lại thật sự biến thành bệnh tình nguy kịch!
…… Mộ Dung Miên bước ra, nhìn thấy Quý Miên Miên đứng trước mặt Mộ Dung phu nhân, dưới chân đang đạp Mộ Dung Thúy Đình. Anh bình tĩnh quét một vòng, sau đợt giáo huấn lần này, Mộ Dung Thúy Đình sẽ học khôn ra.
Còn ở một góc, phu nhân Jones đang làm giảm tối đa sự tồn tại của mình, vừa nhìn thấy anh bước ra bèn chạy tới: “Randy, Chí Hoành sao rồi? Ông ấy đã nói gì?”
“Bà Jones, bà gấp gáp làm gì, đâu liên quan gì tới bà?”
Phu nhân Jones ngại ngùng nói: “Cô... cô chỉ quan tâm tới ông ấy...”
Mộ Dung Miên châm chọc: “Bà cứ nên quan tâm chồng của mình đi, chồng của người khác không đến lượt bà quan tâm. Mà cũng đúng, sau khi cha tôi đổ
bệnh, lần sau bà có cãi nhau với chồng rồi uống say thì sẽ không tìm được người nào để nghe bà kể khổ rồi.”
Phu nhân Jones kinh ngạc: “Cô chỉ xem Chí Hoành như bạn tốt.”
Quý Miên Miên đá Mộ Dung Thúy Đình ra, nhìn phu nhân Jones, bĩu môi nói: “Một đống tuổi rồi, bà già, bà còn muốn dâm đãng thêm mấy năm nữa đây? Ở nước chúng tôi có một từ là Green Tea Bitch, chuyên dùng để chỉ những người như bà.”
Mộ Dung Thúy Đình ôm bụng kêu rên, bà ta thật sự hối hận lúc nãy đã khiêu chiến Quý Miên Miên, đã từng một lần chịu khổ trong tay cô ta rồi. Đều tại phu nhân Jones, đồ đê tiện cố ý xúi giục. Phu nhân Jones mỗi lần đều xúi giục người khác đi gây hấn với nhau, còn bản thân thì trốn phía sau, sau khi xong chuyện lại giả vờ là một kẻ vô tội. Điểm này Mộ Dung Thúy Đình biết chứ nhưng bà ta không thể nhịn được!
Phu nhân Jones co rút khóe miệng: “Cô câm miệng lại cho tôi! Cái đồ da vàng đê tiện!”
Bà ta lén truyền tin kêu Mộ Dung Chí Hoành giả bệnh nặng, rồi lấy cái chết bức Mộ Dung Miên, bà ta không tin đối mặt với lời khẩn cầu trước khi chết của cha mình, anh lại không đồng ý. Bà ta biết cảm tình của Mộ Dung Miên và Mộ Dung Chí Hoành rất tốt, cho nên phỏng đoán anh sẽ không để cho cha mình chết trong nuối tiếc. Nhưng từ nét mặt của Mộ Dung Miên, bà ta không hề nhìn thấy được gì, nên bà ta thấy rất gấp gáp, một khi gấp là rất dễ mất khống chế, sau đó sẽ nói ra những lời không não. Vừa nói xong, bà ta liền hồi hận, hận không thể tát mình hai bạt tai.
Quý Miên Miên nhìn về hướng Mộ Dung Miên, rồi nhìn qua Mộ Dung phu nhân: “Chồng à, thì ra ở trong lòng người ta, chúng ta đều là đám đê tiện sao?”