Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng: "Nói cứ như anh hôn ít lắm ấy."
Phòng của cô lần nào Nhạc Thính Phong muốn vào chả vào bằng được đấy thôi, con ma men say tới trình độ này còn vẫn nhận rõ đường.
Nhạc Thính Phong cúi đầu cắn lên môi Yến Thanh Ti: "Lão ta có thể so được với tôi sao? Lão ta là cái gì, là một lão già, còn hôn em, hừ... tôi chỉnh chết cái lão."
Mùi rượu trên người Nhạc Thính Phong nồng nặc đến nỗi Yến Thanh Ti nghĩ anh ta chắc phải bò ra từ hầm để rượu quá.
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra: "Sao hai chú cháu nhà anh không uống chết luôn đi còn mò về làm gì, đi xuống."
Nhạc Thính Phong "hừ" một tiếng: "Không...tôi không xuống... tôi muốn lên...(Giường)."
Yến Thanh Ti, đệch, vẫn còn lưu manh tới mức độ này, rốt cuộc là say hay không say?
Yến Thanh Ti nghiến răng: "Thế thì cút sang một bên, đây là phòng của tôi, anh không có tiền ra ngoài đường mà ngủ đừng có mà tranh giường với tôi."
Nhạc Thính Phong cũng không biết là say thật hay là giả, miệng lầm ba lầm bầm: "Tôi không cút, tôi muốn cút (giường) với em..."
Nói rồi, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, cắn nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Muốn... xóa hết mùi mà lão ta lưu lại, trên người em chỉ được phép có mùi của tôi... chỉ có thể là của tôi...."
Trong bóng đêm đen tối không nhìn rõ được mặt đối phương, Yến Thanh Ti chỉ có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ cơ thể Nhạc Thính Phong, mùi rượu tỏa ra từ người anh dường như làm cô say theo.
Không biết là bóng đêm quá mê lý hay là bị mùi rượu kích thích, Yến Thanh Ti lại thấy nụ hôn này của Nhạc Thính Phong rất dịu dàng, rất triền miên, bất giác đặt tay lên bả vai Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti nghĩ nếu đơn giản chỉ là trong đêm đen như mực, hai người đàn ông và đàn bà dùng thân thể để sưởi ấm cho nhau, cô...có lẽ không bài xích sự thân cận của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói vào tai cô: "Yến Thanh Ti, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ em."
Lồng ngực Yến Thanh Ti bỗng run lên, sự ấm áp
dịu dàng triền miên của nụ hôn vừa nãy cũng dần dần nhạt đi, cô giơ tay vỗ vỗ vào đầu Nhạc Thính Phong: "Ngoan, anh uống say rồi, đi ngủ đi."
Không ngờ lần này Nhạc Thính Phong lại ngoan ngoãn đáp ứng: "Được, đi ngủ..."
Nói xong, nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, sau đó thì vén áo ngủ của Yến Thanh Ti lên.
Yến Thanh Ti cắn răng, thế quái nào mà lúc nãy nghĩ đơn giản chỉ là ngủ với Nhạc Thính Phong cũng được, cmn nó cô xin rút lại những gì suy nghĩ vừa nãy.
Cô nhấc chân đá anh ta ra: "Bà không muốn ngủ với anh, anh cút xuống cho tôi."
"Bịch" một tiếng, Nhạc Thính Phong bị đạp thẳng xuống giường.
Yến Thanh Ti cứ tưởng anh ta sẽ nổi trận lôi đình hoặc mãnh liệt xông lên, nhưng... không có động tĩnh.
Thế này đúng là quá không bình thường, cô đưa tay bật chiếc đèn ở đầu giường, tia sáng mờ nhạt sáng lên.
Yến Thanh Ti nhìn về phía dưới chân giường, Nhạc Thính Phong ngã chỏng vó đang nằm vẹo cổ... ngủ, tư thế hết sức buồn cười.
Yến Thanh Ti không nhịn được mà cười ra tiếng, muốn cười mà không cười nổi. Cô khẽ thở dài một hơi, đúng như những gì Nhạc Thính Phong nói, anh ta muốn trên người cô chỉ có mùi của anh ta quả nhiên, giờ trên người cô chỉ có mùi rượu của anh ta, thở ra một hơi đều tràn ngập mùi rượu.
---- Yến Thanh Ti, làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ em.
Cô giơ tay lên che mắt, trên đời này có ai là có thể bảo vệ được người khác đây?
Cô nhớ cũng đã từng có người nói với cô những lời tương tự, anh ta đã nói: "Về sau em không cần phải sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Thế nhưng, sau đó thì sao? Anh ta rời khỏi cô, lúc đó lại là lúc cô đang vùng vẫy trong cơn nguy hiểm.