Yến Thanh Ti cười cười xoay người lại, đá chăn ra, quẳng lên người Nhạc Thính Phong.
Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô đã quen với việc phải nhanh chóng ngủ trong những hoàn cảnh ác liệt nhất, chăn ư, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Yến Thanh Ti cuộn mình lại, giường rất lớn, cô thì rất nhỏ.
……
Trời sáng, Yến Thanh Ti mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt của Nhạc Thính Phong, anh dựa thật sát vào cô, đang say sưa trong giấc ngủ, cánh tay vòng qua eo cô, chân thì đè lên đùi cô, dường như ôm cả người cô vào trong ngực anh.
Trên người Nhạc Thính Phong rất ấm, độ ấm từ trên người anh truyền đến khiến Yến Thanh Ti cũng cảm thấy ấm áp theo.
Yến Thanh Ti cau mày, anh ta bò lên từ lúc nào mà cô không biết, đúng là trình độ bò giường càng ngày càng thuần thục.
Hơn bảy giờ sáng, Yến Thanh Ti vốn định rời giường nhưng cái ôm này đúng là rất ấm áp, cô nghĩ, đợi lát nữa rồi dậy cũng được.
Yến Thanh Ti nghiêng người ngắm Nhạc Thính Phong, anh rất đẹp trai, ngũ quan tinh tế, làn da trắng trẻo, người đàn ông đẹp trai như thế này, cho dù là trong giới giải trí cũng không gặp nhiều, lúc anh ngủ nhìn trông rất ngoan, lông mi rất dài, đôi môi mím chặt, trên trán có một vết bầm nhỏ, chắc là bị cô đá phải lúc tối qua.
Trên người anh có sự thành thục của đàn ông, có sự ngây thơ của thiếu niên, một con người đầy sức sống.
Yến Thanh Ti nghĩ, anh không nói gì, đúng là rất dễ nhìn, cũng không xấu xa bại hoại, dáng vẻ yên tĩnh như thế này thực ra... vẫn rất đáng yêu.
Yến Thanh Ti đột nhiên tự cười giễu bản thân, anh tốt thì sao, xấu thì thế nào, cũng… có quan hệ gì với cô đâu?
Nói cho cùng, hai người bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, hai đường thẳng song song thì sao có thể giao nhau được?
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, lật chăn bò dậy, sự ấm áp này nói cho cùng… cũng không thuộc về
cô.
Ai biết, kẻ không từ bất kì thủ đoạn gì, tâm tư độc ác như cô sẽ có kết cục như nào.
Yến Thanh Ti cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong cô đi ra ngoài, đang cúi đầu cài cúc áo, bỗng bị ai đó đẩy một cái, thoáng chốc đã bị đè trên tường.
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn khuôn mặt chỉ cách mình trong gang tấc, “Anh…ưm…”
Vừa mới nói được một chữ, miệng bị người ta chặn kín, không cho nói.
“Mới sáng sớm ra, anh phát điên cái gì thế, mộng du à?”
Nhạc Thính Phong niết cằm cô: “Sau này chỉ tôi mới có thể hôn em.”
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn anh, “Qua một đêm rồi mà anh chưa tỉnh rượu à? Mau tránh ra, tôi còn phải ra ngoài bây giờ đấy.”
Nhạc Thính Phong lặp lại lần nữa, cực kì chân thành: “Chỉ mình tôi có thể hôn em, em dám hôn người khác, thì tôi sẽ giết chết người đó.”
Yến Thanh Ti nói lại kiểu chẳng sao cả: “Tuỳ anh thôi, anh muốn giết ai thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Chỉ cần có người chạm vào em một chút, tôi sẽ hôn em một trăm lần, một trăm lần không được thì một nghìn lần…em phải nhận, không chịu được cũng phải chịu cho tôi.”
Yến Thanh Ti lạnh mặt hỏi lại một câu: “Anh đánh răng chưa? Chưa đánh mà đã hôn à?’
Nhạc Thính Phong đen mặt, vào giờ khắc này, em có thể đừng nói những câu như thế được không.
Nhạc Thính Phong bực bội nói: “ Không đánh răng thì mới càng phải hôn em, hừ…”
Yến Thanh Ti trợn mắt, quả nhiên cái gã này lúc ngủ mới đáng yêu, cô véo má Nhạc Thính Phong: “Bảo bối, đừng có ngây thơ thế chứ, hôm nay chị còn có cảnh giường chiếu đấy! Anh nói xem anh phải làm sao đây?”