Quý Miên Miên túm lấy quần áo của Diệp Thiều Quang: "Chẳng lẽ anh cho rằng tôi với anh đang chơi trò chơi gia đình đấy à?"
Diệp Thiều Quang cảm thấy thế giới này nhất định điên hết rồi, là do anh không theo kịp thời đại, hay là người trên thế giới này bị điên hết rồi?
Hiểu? Hiểu cái gì? Anh có hiểu không?
Ngủ? Ngủ cái gì? Bọn họ nên ngủ với nhau à?
Diệp Thiều Quang tím mặt, đè lại cái tay Quý Miên Miên đang kéo quần áo của anh xuống: "Quý Miên Miên, cô có biết ngủ ở đây là có ý gì không?"
Quý Miên Miên có gương mặt bầu bĩnh nhìn trẻ hơn so với tuổi thật, đôi mắt lại tròn xoe, mặt cũng tròn xoe, nhìn cứ như một học sinh trung học vậy, lại phối hợp với động tác hung hãn như bây giờ, càng làm cho người ta cảm thấy thế giới này quả thật điên tới nơi rồi.
Quý Miên Miên chớp chớp mắt mấy cái: "Nói nhảm, đương nhiên tôi biết rồi, mọi người đều trưởng thành cả rồi, chơi trò chơi của người trưởng thành không phải là rất bình thường à?"
Diệp Thiều Quang nghiến răng: "Loại chuyện này nếu một bên không đồng ý hợp tác mà bên kia cứ cố bắt ép người ta thì sẽ bị gọi là cưỡng hiếp đó cô có biết không?"
Quý Miên Miên vừa cười ha hả vừa đưa tay xé áo trong của Diệp Thiều Quang, còn thuận tay vuốt vuốt mất cái lên ngực anh ta nữa: "Xúc cảm không tệ nha, không ngờ trông anh gầy yếu như thế mà cũng có chút cơ ngực."
Diệp Thiều Quang thấy anh sắp bị cô nàng thần kinh thô này làm cho tức chết rồi: "Cô đủ chưa hả..."
Quý Miên Miên thấy hình như mình hơi bị lạc đề rồi thì phải, đằng hắng lại cổ họng: "Khụ khụ, thế thì anh đi báo với cảnh sát là tôi cưỡng hiếp anh đi? À, cầm theo cả đoạn clip chứng cứ của anh nữa, đi tố cáo với họ để tôi bóc lịch vài năm, chậc chậc... để xem anh có mặt mũi đi nói với người khác không? Đường đường là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ cưỡng hiếp, anh cứ thoải mái mà nói, tôi không ngại đâu."
Diệp Thiều Quang cắn răng, nếu như bị cưỡng hiếp thật thì... mẹ nó, quả thật anh không còn mặt mũi nào để đi ra ngoài nữa mất.
Quý Miên Miên chọc chọc bụng Diệp Thiều Quang, nói: "Đừng lãng phí thời gian, thời gian của tôi rất quý báu, mãi
mới dành ra được một chút thời gian để ngủ với anh đấy. "
Quý Miên Miên phát hiện da Diệp Thiều Quang trắng cực kì, còn trắng hơn so với con gái, lại mịn nữa, sờ thật trơn, so với con gái còn nhẵn mịn hơn. Cứ nghĩ cái tên bệnh tật này nhất định là loại gầy trơ xương cơ, không ngờ tuy có gầy thật nhưng sờ mãi không thấy xương.
Diệp Thiều Quang mặt lại tím như bị ứ máu, nghiến răng ken két nói: "Quý Miên Miên, nếu tay cô mà còn sờ linh tinh nữa, tôi sẽ chặt nó đấy."
Có thể coi đây là giây phút mất khống chế nhất cuộc đời của Diệp Thiều Quang.
Quý Miên Miên ngẩng đầu lên, nhìn anh ta ghét bỏ: "Sờ anh thì sao? Tôi sờ này, sờ này... chẳng những muốn sờ mà còn muốn ngủ anh nữa cơ."
"Anh nằm im đấy, tôi làm là được rồi, anh lại không cần tốn sức, còn kêu la cái gì?"
Diệp Thiều Quang hoàn toàn sụp đổ, rõ ràng là anh đang uy hiếp Quý Miên Miên, sao cái vở kịch này lại phát triển theo hướng quỷ dị này, nó cách vở kịch ban đầu cả một hành tinh.
Diệp Thiều Quang hít sâu một hơi, túm lấy cái tay đang sờ loạn của Quý Miên Miên: "Cô nói xem, mục đích của cô là gì?"
Quý Miên Miên trở tay đem tay của Diệp Thiều Quang đè ở đỉnh đầu anh ta, cúi đầu đến gần, dán vào chóp mũi anh ta, nói: "Ngủ với anh, rồi cầm chứng cứ về."
Diệp Thiều Quang chỉ cảm thấy lỗ mũi tê dại, đầu óc tự dưng có chút mông lung, hơi thở mà Quý Miên Miên thở ra giống như có chất độc vậy, anh hít vào xong cảm thấy khí lực toàn thân giống như biến mất.
Cô nàng ngu ngốc trước mắt này không hiểu sao dễ nhìn đến vậy.
Trái tim Diệp Thiều Quang đập càng nhanh, anh biết mình có gì đó không ổn, chắc là bị trúng độc rồi.
Diệp Thiều Quang nâng khóe môi chậm rãi nói: "Muốn ngủ phải không?... Được, tôi hầu cô!"