Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 36
Edit: Nguyệt Phong
Nam Nhiễm đang ngồi dưới sàn.
Vị mẹ kế này đột nhiên xông tới, thấy Nam Nhiễm liền muốn nhào qua ôm cô, thanh âm nghẹn ngào:
- Tiểu Nhiễm chịu khổ rồi.
Nói xong định ôm Nam Nhiễm một cách thật tình cảm, nhưng bị cô đẩy ra.
Không biết do sức Nam Nhiễm khỏe hay là mẹ kế quá yếu mà mới bị Nam Nhiễm chạm xíu đã ngã ngửa khiến mái tóc chải vuốt đẹp đẽ bị bung ra.
Mẹ kế đỏ mặt, rồi chuyển sang xanh, cứ thế đan xen nhau.
Bà ta nhìn quanh phòng bệnh, xác nhận ngoại trừ Nam Nhiễm thì không còn ai cả.
Lúc này, mẹ kế mới đứng lên.
Chỉ trong giây lát mà sắc mặt cũng đã khôi phục bình thường.
Mẹ kế lau khóe mắt ngấn lệ.
Làn da bà ta trắng nõn, chẳng giống phụ nữ hơn bốn mươi tuổi gì cả. Bà ta ngồi xổm xuống, đỡ Nam Nhiễm lên:
- Tiểu Nhiễm, con không bị thương chứ?
Lúc này Nam Nhiễm không có ngăn lại hành động của bà ta, tùy ý ả đỡ mình đứng lên.
Nam Nhiễm nghi hoặc:
- Sao mẹ lại tới?
Mẹ kế thở dài:
- Mấy ngày nay Nam Đồng vẫn luôn ở nhà khóc, không có nói với mẹ là con phát sốt nằm viện. Mẹ vừa mới biết, lo lắng cho con nên lập tức chạy đến.
Nói xong, mẹ kế vỗ vỗ mu bàn tay Nam Nhiễm với tư thái thân mật.
Nam Nhiễm nghe xong, tới gần mẹ kế, sau đó ôm lấy bà ta.
Thân thể mẹ kế tức khắc cứng đờ, nghe được câu nói mấy ngày trước đây đã nghe.
Nam Nhiễm chậm rãi nói:
- Mẹ vất vả rồi.
Tiểu Hắc Long cũng không biết vì sao mà vừa nghe ký chủ nói những lời này liền cảm thấy lạnh buốt tim gan.
Sự lo lắng trên mặt mẹ kế bởi vì những lời này mà sắp…. Giữ không nổi.
Đây là loại trực giác thân