Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 39
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Đó là một chỗ rất khó phát hiện bởi vì thời gian dài không dùng nên khóa đã rỉ sắt.
Hơn nữa lại ở góc âm u nhất trong gara ngầm.
Có lẽ cả nhà đều đã quên nơi này còn có một căn phòng trống.
Đương nhiên, cả nhà này không bao gồm Nam Nhiễm.
Nhìn đi, cô đã thành công nhốt chị gái vào trong rồi này.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su, dựa vào xe thổi bong bóng.
Ở bên cạnh, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt khẩn trương:
- Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?
Nam Nhiễm nhún vai:
- Không biết.
Một đám bảo tiêu áo đen động tác nhất trí đứng ở chỗ đó.
Cửa phòng tối được mở, hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.
Đôi tay và hai chân cô gái đều không có bị trói.
Nhưng cả người lại như là không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Hơn nữa là bộ dạng cắn môi, thấp giọng khóc thút thít, như là sợ kinh động ai đó vậy.
Cơ thể co rúm, sợi tóc hỗn độn, môi tái nhợt.
Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở to mắt xem, chỉ có thể dụi vào lòng Nam Nhiễm.
- Ân nhân, ân nhân, thật dọa người quá!
Nam Nhiễm duỗi tay vỗ vỗ lưng Tả Hàm bối, bình thản lên tiếng:
- Ừm, xác thật rất dọa người.
Trình Văn Hoắc và Bạc Phong đứng chung một chỗ.
Mày Trình Văn Hoắc nhăn đến nỗi sắp kẹp chết một con ruồi.
- Cô ấy làm?
Nên nói con người Bạc Phong như thế nào nhỉ?
Hiếm khi có cảm xúc di động, cũng rất ít có cái gì sẽ khiến cho hắn chú ý.
Chuyện như cứu người cứu khổ gì đó không dính dáng chút nào tới hắn.
Ngoại trừ có liên quan với nữ sinh kia.
Hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm Bạc Phong gióng trống khua chiêng tới chỗ này.
Xem Bạc Phong không nói lời nào chính là cam chịu.
Thật sự là nữ sinh kia làm.
Thật sự là làm người ta nổi da gà.
Trình Văn Hoắc càng nhíu mày.
- Cô ta muốn làm gì? Giết người diệt khẩu