Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 42
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Ly pha lê dính vết máu rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, trên đầu ông Nam liền nổi lên cục sưng to tướng.
Nam Nhiễm bĩu môi:
- Tôi chọi ông đó!
Mẹ kế ngồi bên cạnh ông Nam sợ tới mức thét lên chói tai:
- A!
Vì chuyện xảy ra đột ngột nên mới đầu mẹ kế bị hù dọa, nhưng ba giây sau bà ta lập tức khóc lóc:
- Kiến Quân, mình không sao chứ?
Hai mắt bà ta đỏ bừng nhìn Nam Nhiễm, thanh âm có chút kích động:
- Tiểu Nhiễm, con có tức cái gì cứ trút giận lên mẹ, kia là ba ruột của con mà.
Sắc mặt ông Nam xanh mét nhìn Nam Nhiễm, tức đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Nam Nhiễm đeo cặp, tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng người này là cha của nguyên thân.
Cô không thèm để tâm:
- Sau này tôi sẽ không chọi ông ta.
Ông Nam phẫn nộ vỗ bàn:
- Mày nhìn mày có ra thể thống gì không hả? Đồ không có gia giáo, hiện tại còn dám chọi cha mày! Về sau ra đời còn khó lường thế nào nữa hả?
Nam Nhiễm vươn ngón tay quơ quơ, sau đó đút hai tay vào túi, cười cười:
- Không phải con ra đời mới khó lường, mà là khó lường sẵn rồi!
Tiểu Hắc Long nghe ký chủ tự thổi phồng mình, cố nén xúc động che mặt:
【 ký chủ, khiêm tốn, chúng ta nên khiêm tốn. 】
Nam Nhiễm bĩu môi.
- Ta cần gì phải khiêm tốn chứ? Có một ký chủ như ta, chẳng lẽ mi không kiêu ngạo à?
Tiểu Hắc Long im thin thít.
Bây giờ ký chủ như một đứa trẻ trâu vậy đó!
Sắc mặt ông Nam xanh tím, sau đó đột nhiên ôm ngực rồi sắc mặt bỗng trắng bệch đi.
Mẹ kế thấy hết hồn, hai mắt đỏ bừng:
- Kiến Quân, Kiến Quân, mình không sao chứ?? Kiến Quân, mình đừng làm em sợ, Kiến Quân, Kiến Quân!