Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 47
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Giây tiếp theo lại ôm lấy Bạc Phong:
- Được, được, được, coi như anh thắng.
Nam Nhiễm bị nóng đến mức bất chấp tất cả.
Chút phần tử bạo lực vừa mới ngo ngoe chui lên đã bị ánh nắng bốc hơi không còn một miếng.
Đánh hay không, dạ minh châu hay không đều mặc kệ.
Trước mát mẻ lại nói sau.
Nam Nhiễm cứ ôm Bạc Phong như thế, đứng ôm rồi ngủ luôn.
Cứ mỗi lần gặp phải tiết trời thế này là cô khô héo.
Một giấc ngủ này tới tận hoàng hôn.
Cô bị người nào đó lắc tỉnh.
Đến nỗi ai làm cô tỉnh ······ hiển nhiên chính là viên dạ minh châu chói lọi kia rồi.
Bạc Phong hờ hững mở miệng:
- Em muốn ôm anh ngủ đến sáng mai à?
Đầu Nam Nhiễm để ở bờ vai của hắn, toàn thân mềm oặt như không có xương cốt.
Cô mơ màng buồn ngủ, cứ như chớp mắt là có thể ngủ tiếp nữa.
Bạc Phong ấn đầu cô đẩy người rời khỏi cơ thể mình.
Sau đó mở cửa Hội Học Sinh đi ra ngoài, chẳng hề quan tâm đồng chí nửa ngủ nửa tỉnh kia.
Bạc Phong ở bên ngoài đợi một hồi, Nam Nhiễm mới đỡ cửa bước ra.
Cô xoay cổ, kéo cà vạt màu đen.
Do dùng lực quá lớn cho nên bứt hết ba cái cúc áo.
Lạch cạch, lạch cạch.
Có thể nghe được rõ thanh âm cúc áo rơi xuống sàn.
Bạc Phong nhìn sang, chú ý quần áo cô bị bung ra.
Nam Nhiễm dựa vào lan can, cũng không để ý.
Vừa lúc, càng mát mẻ.
Đang hóng mát thì một bàn tay thon dài vươn ra kéo cổ áo Nam Nhiễm.
Cô nhíu mày đang định nói chuyện thì thấy hắn kéo hẳn cổ áo Nam Nhiễm xuống luôn.
Lấy cà vạt xỏ qua chỗ cúc áo đã bị rớt, rồi lại xé bên áo kia xỏ cà vạt sang.
Kết quả là thành một dây buộc thật xấu.
Hắn làm xong, Nam Nhiễm cúi đầu nhìn một cục đen thui