Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 60
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Bịch!
Thân ảnh cao lớn ngã xuống mặt đất.
Hơi thở mỏng manh.
Lông mi Nam Nhiễm run run.
Nâng tay, ấn đầu Anh Long đè lên sàn nhà kho rồi dẫm lên.
Tiểu Hắc Long
Ầy?
Sao ký chủ cứ thích dẫm đầu người ta vậy?
Cả khuôn mặt Anh Long bị nhấn vào trong bùn đất, chỉ có thể phát ra thanh âm đứt quãng mỏng manh, không còn bộ dáng ngông cuồng vừa rồi nữa.
Mẹ kế đã xơ cứng ở đàng kia, sợ tới mức lui ra phía sau, đang định thét chói tai.
Nam Nhiễm vươn ngón tay ra dấu:
- Suỵt, mẹ đừng có kêu.
Nhưng tiếc là mẹ kế bị cô hù dọa hét lên:
- A a a a a!!! Cứu mạng!!!
Nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì.
Nam Nhiễm nghiêng đầu lẩm bẩm:
- Sao mẹ không nghe lời thế? Đã nói đừng kêu rồi mà.
Máu tươi trên tay tí tách rơi xuống mặt đất.
Cô từng bước tới gần mẹ kế.
Mẹ kế nhìn bộ dáng kia của Nam Nhiễm, sợ tới mức tê liệt ngã ngửa.
Lúc này, mẹ kế mới phát hiện phía sau Nam Nhiễm có một ông cụ tứ chi vặn vẹo.
Không biết khi nào Nam Nhiễm đã tới trước mặt mẹ kế.
Cô khom lưng, một bàn tay vuốt ve đầu mẹ kế, thoáng dùng sức ôm bà ta vào lòng.
Mẹ kế ra sức giãy giụa, định làm gì đó.
Ai ngờ nghe được thanh âm răng rắc, một ngón tay mẹ kế bị bẻ gãy.
Mẹ kế há mồm muốn kêu đau.
Nam Nhiễm thuận tiện liền vói tay vào trong miệng mẹ kế.
Cô vô tâm nói:
- Lại không nghe lời thì đầu lưỡi sẽ cắt đứt nha.
Mẹ kế đau đớn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng.
Đôi mắt trừng lớn