Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 61
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Nam Nhiễm hạ giọng nói:
- Mẹ, con đau quá. Cho nên phải làm nhanh lên thôi.
Hình xăm nơi mắt cá chân Nam Nhiễm phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ngón tay cô để trên bụng mẹ kế, nhỏ giọng nói thầm:
- Mổ bụng chảy nhiều máu thì chắc khi chết sẽ thống khổ lắm đó, mẹ nên thử một lần đi.
Trong giọng nói của cô ẩn chứa sự bướng bỉnh.
Tiểu Hắc Long nhìn.
Hiển nhiên tổng hệ thống đã bắt đầu trừng phạt ký chủ.
Nhưng ký chủ hoàn toàn không hề muốn dừng tay lại.
Một lúc sau.
Bành!
Cửa được đẩy ra, ánh nắng chói chang lập tức chiếu vào bao phủ Nam Nhiễm và mẹ kế.
Nam Nhiễm hạ mi, tối tăm trên người càng thêm dày đặc.
Tưởng đâu là mấy kẻ trông cửa phát hiện bên trong bất thường nên xông vào, ai ngờ Nam Nhiễm lại nghe được một thanh âm quen thuộc.
Ngữ điệu lạnh băng kèm theo hờ hững và tự phụ đặc trưng của hắn:
- Đang làm cái gì thế?
Hắn nói xong, cánh cửa sau lưng cũng được đóng lại nên ánh nắng chói chang không thể rọi vào được nữa.
Nhà xưởng khôi phục vẻ tối tăm.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Phong.
Bạc Phong đi tới phía cô.
Cả người cô dính máu, lệ khí trong mắt ức chế không được trào ra bên ngoài.
Bạc Phong khom lưng, định kéo Nam Nhiễm lên.
Nam Nhiễm quay đầu, hất tay hắn ra.
Cô thoáng nhíu mày, ngữ khí hơi bất mãn:
- Chờ một lát hãy chạm vào em.
Bạc Phong đứng im tại chỗ, không làm gì.
Hồi lâu sau hắn mới hờ hững nói:
- Chính em lại đây hay là để anh ôm em đi?
Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này quá phiền phức luôn.
Sao hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này nhỉ??
Nghĩ vậy, mày càng lúc càng nhíu chặt.
Suy nghĩ mãi, cô bỗng đứng dậy cởi áo khoác của mình ra rồi cúi đầu, dùng áo khoác chùi máu trên tay, cứ như muốn lau khô bàn tay đầy máu ấy.
Tiểu Hắc Long trừng lớn đôi mắt.
Khi Bạc Phong vừa xuất hiện thì giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ nhanh chóng biến mất.
Từ lâu đã kết thúc trừng