Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 65
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Thật là lạnh.
Quả nhiên giống như tưởng tượng của cô.
Nam Nhiễm vui vẻ đến mức đạp chăn xuống sàn luôn.
Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ ôm người ta, nhỏ giọng nói:
【Chẳng lẽ ký chủ không cảm thấy một người bị cô cho uống nửa bình thuốc ngủ có thể tự mình nằm ngay ngắn còn đắp chăn là một chuyện rất kỳ lạ sao? 】
Điều này chứng minh cái gì??
Rất có thể Bạc Phong không hề bị hôn mê.
Một lúc lâu sau, Nam Nhiễm mới cho Hệ Thống câu trả lời:
- Rất quan trọng à?
Dù sao cô đã ôm dạ minh châu rồi, chắc chắn hắn chạy không được.
Tư tưởng của Nam Nhiễm thật là… đơn giản thô bạo một cách kỳ quặc.
Vì sao nói kỳ quặc?
Bởi vì Hệ Thống không thể lý giải mạch suy nghĩ của cô.
Người bình thường chắc sẽ kiểm tra người đó có thật sự hôn mê hay không chứ??
Năm phút đồng hồ sau, Bạc Phong mở to mắt nhìn Nam Nhiễm dường như đã ngủ rồi.
Khóe môi hắn hơi cong lên nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái cũ.
Trong phòng yên tĩnh, hắn cúi đầu kề sát bên tai Nam Nhiễm:
- Về sau mua thuốc ngủ phải đợi thuốc tan hết rồi hãy cho người ta uống.
Dưới đáy ly vẫn còn một đống viên thuốc.
Hắn mù hay sao mà không nhìn thấy?
Nam Nhiễm ôm hắn chặt hơn, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nghe được hắn nói bèn lẩm bẩm một câu:
- Dù sao cũng bắt được anh rồi.
Bạc Phong sửng sốt.
Lạnh lẽo giữa hàng lông mày thoáng hòa tan, hắn rũ mắt che khuất cảm xúc trong mắt:
- Ừ, em thắng rồi.
Hắn kề sát bên tai cô, một nụ hôn như cánh chuồn chuồn lướt lướt qua.
Sau đó tùy ý cô ôm hắn như bạch tuộc.
Biết làm sao bây giờ, là do hắn tự nguyện mà.
Biết rõ cô dùng chiêu trò chả ra gì nhưng vẫn ngoan ngoãn bị khiêng đi làm lạnh ổ chăn cho cô đấy thôi.
Làm lạnh ổ chăn cho cô mãi cho đến sau nửa đêm, xác nhận cô đã ngủ say