Editor: Fuurin
Vài ngày nay Tinh Nhan quả thật là bề bộn nhiều việc.
Ngoại trừ làm người phát ngôn ra, còn phải chụp ảnh bìa cho tạp chí Tống Nghệ, cùng với một loạt công việc lớn nhỏ khác nữa, mỗi ngày đều bay tới bay lui hầu như ngủ chưa đủ ba tiếng.
Hợp đồng phát ngôn nước ngoài này Hứa tỷ vất vả lắm mới tiếp được, là một nhãn hiệu xa xỉ phẩm đã có tuổi đời trên trăm năm, nếu có thể giành được, thì giá trị con người nhất định sẽ được nâng cao không chỉ một bậc. Mấy ngày hôm trước sau khi người phát ngôn của họ hết hạn hợp đồng, trên web đã đăng thông báo tuyển người phát ngôn mới.
Cuối cùng cơ hội lại rơi vào tay Tinh Nhan, Hứa tỷ tự nhiên là vui muốn hỏng rồi, và theo lẽ thường, vài ngày nghỉ hiếm hoi của Tinh Nhan cũng vì thế mà ngâm nước nóng.
Thật ra Tinh Nhan rất không thích ứng với loại cuộc sống này, mệt muốn chết, nhưng trước đến nay cô đều không phải là loại người không biết phân biệt phải trái, nặng hay nhẹ đều có chừng mực, chưa bao giờ có ý tùy hứng nói không làm là không làm gì đó cả.
- - cô muốn cưỡi lên đầu nữ chính, đoạt lấy số mệnh của cô ta, tùy hứng ư? Có thể, nhưng phải đợi đến khi cô có tư cách đó đã.
Đến lúc đó, nhất định phải đóng một bộ nghỉ ba năm mới được...
Tinh Nhan mơ mơ màng màng nghĩ.
"Em ngủ đây, " miệng cô lúng búng, tay cầm bịt mắt đeo lên: "Đến nơi chị gọi em nhé."
Hứa tỷ thở dài, nói với tiếp viên hàng không lấy chăn lông đắp lên cho cô.
Chuyến bay các cô ngồi là chuyến bay khuya, lúc tới nơi đã là bốn giờ sáng, đúng lúc ít người nhất, cộng thêm hành trình lần này được giữ bí mật, nên Hứa tỷ cũng không nỡ đánh thức cô sớm, chị trang điểm lại giúp cô, rồi kéo theo cô trong bộ dạng còn ngái ngủ ra ngoài.
Lúc Tinh Nhan xuống máy bay, vẫn liên tục ngáp.
Từ rất xa đã nhìn thấy bóng dáng người kia.
Trang phục bao kín toàn thân, nhưng vẫn để lộ đầy khí chất thu hút.
Lúc này cô cũng không có sức lực mà đùa giỡn người ta nữa, đi tới còn cách một đoạn, liền trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Dung Ngọc vội vàng bước lên hai bước, dang tay ôm người vào ngực, có chút tức giận,
"Sao em lại. . ."
Mệt mỏi thành cái dạng này cơ chứ. . .
"Xuỵt! Khoan hẵng nói. . ." Tinh Nhan ôm chặt lấy thắt lưng anh, dụi má vào ngực anh, giọng nói vô thức lộ ra ý làm nũng, "Em mệt quá nha."
Dung Ngọc muốn nói nhưng không nói nên lời, tức giận hòa lẫn với đau lòng, nhưng anh nhìn sắc mặt cô tái nhợt, cuối cùng sự xót xa vẫn chiếm thượng phong.
Thở dài một hơi, anh vẫn là dung túng ôm lấy eo cô, không nỡ đánh thức, chỉ ấm giọng dỗ: "Ngoan nào, đem chân quấn lên anh."
Tinh Nhan mơ mơ màng màng nghe thấy giọng anh nói, liền ngoan ngoãn làm theo.
Một tay anh nâng mông, một tay ôm lấy lưng cô, bế cô lên tựa như bế em bé.
Cả người Tinh Nhan đều áp lên, mặt chôn dưới cổ anh, ỉu ỉu xìu xìu, dọc theo đường đi sợ cô trượt xuống, Dung Ngọc liên tục xốc cô lên.
Quay đầu lại gật đầu với Hứa tỷ, ý bảo cô theo sát.
Hứa tỷ nhìn bóng lưng hai người đằng xa, ngẩn người một lúc.
Vậy cũng tốt.
Đi theo hai người đến trước cửa xe, Hứa tỷ nhìn ai đó đã tự giác ôm người ngồi vào ghế sau, khóe miệng giật giật, tự giác ngồi vào ghế lái.
... . . . May mà chị có bằng lái đó nha.
Một lúc sau.
Nhìn Dung ảnh đế đã ôm người xuống xe, Hứa tỷ nhìn xe, có hơi bất đắc dĩ, Dung ảnh đế có phải đã quá tin tưởng chị rồi không, xe này cũng dám để cho cô lái đi như vậy.
... ...
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời có chút độc, xuyên thấu qua rèm cửa vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ muốn nướng chín người kia, cô vuốt tóc, định ngồi dậy, đầu vẫn hơi choáng váng vì ngủ quá lâu.
"Tỉnh rồi à?" Có người đỡ lấy lưng cô, nâng cô ngồi dậy.
"Dung Ngọc." Cô nói.
"Ừ, anh đây." Dung Ngọc nhu hòa đáp lời, sờ sờ gò má cô: "Ngủ vậy đã đủ chưa?"
Bàn tay anh có chút mát, Tinh Nhan vừa mới tỉnh ngủ, vì đắp chăn nên gò má đỏ bừng, có chút nóng, lúc này tay anh chạm vào, cô lập tức thoải mái mà thở dài một tiếng.
"Đừng động nhúc nhích nha." Cô mím môi, động tác nhanh chóng chuẩn xác giữ chặt bàn tay anh, áp vào mặt mình.
Dung Ngọc cười , vuốt ve tóc cô, dung túng mà đưa cả tay còn lại lên, cũng áp vào nửa mặt còn lại.
Lòng bàn tay vừa nóng lên, thì đổi thành mu bàn tay.
Cho đến Tinh Nhan hoàn toàn tỉnh táo, anh mới dừng động tác.
"Có đói bụng không?" Anh hỏi.
Tính từ khi xuống máy bay tới giờ, cũng đã gần mười tiếng đồng hồ không ăn cơm, huống hồ xem ra trên máy bay cô cũng không ăn chút nào.
Ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay vào, con sâu thèm ăn của Tinh Nhan hoàn toàn bị câu ra. Cô gật đầu, nói: "Đói."
Dung Ngọc cười hiền hòa, vươn tay kéo cô dậy: "Nhanh đi rửa tay, anh đi dọn cơm."
Tinh Nhan nhìn nhìn người trong gương.
Đầu tóc rối bời như tổ quạ, khóe mắt mờ mịt, nhìn kỹ còn có ghèn. . .
... Làm cô sợ hết hồn.
Cô trong bộ dạng này mà anh cũng có thể ôn nhu như vậy, nhất định là bởi vì...sức hấp dẫn đến từ tâm hồn đó.
Nhưng mà, lát nữa vẫn phải tắm rửa mới được.
Bữa cơm này Tinh Nhan ăn rất là thỏa mãn, mấy ngày này cô không có ăn uống đàng hoàng gì hết.
Cô ngồi trên ghế sô pha, thấy Dung Ngọc bưng dĩa trái cây tráng miệng tới, liền chuyển sang bắt lấy tay anh: "Dung tiên sinh à, anh có nhớ tới em hay không?"
Dung Ngọc nhìn cô: "Ăn uống no đủ rồi nên bây giờ có sức trêu chọc anh đúng không?"
"Vậy bây giờ chúng ta thảo luận chuyện này một chút đi."
Tinh Nhan nhướng mày: "Anh vẫn chưa trả lời em đó!"
Dung Ngọc bất đắc dĩ: "Nhớ."
Đương nhiên là nhớ chứ.
Đã mấy ngày hai người họ chưa được nói chuyện cho đàng hoàng, Tinh Nhan bận tới nỗi chân không chạm đất, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, tất nhiên anh sẽ không nỡ quấy rầy cô ngủ, lần nào cũng nói chưa đầy hai câu cô đã mệt mà ngủ mất.
Hơn nữa còn bị lệch múi giờ, căn thời gian để có thể liên lạc cho nhau rất là khó, sao anh có