Editor: Fuurin
Tinh Nhan từ trước đến nay đều là người có tính cách mạnh mẽ dứt khoát.
Việc này cũng giống như vậy.
Ngủ một giấc thật ngon tỉnh lại, Tinh Nhan liền gọi điện thoại ngay.
"Dung Ngọc, anh đang ở đâu?"
Công việc của cô rất gấp, đêm nay sẽ lại bay sang nước ngoài. Không quá hai ngày đã phải đi công tác, vẫn phải cùng tiểu khả ái định xuống mối quan hệ trước mới an tâm được.
"Tinh Nhan?" Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới lên tiếng, giọng nói vẫn luôn dịu dàng, chỉ là nếu cẩn thận nghe, còn có thể cảm nhận được chút tình cảm và vui vẻ ẩn giấu bên trong: "Tôi đang ở công ty."
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
"Anh có rảnh không?" Cô vừa mang giày cao gót vừa hỏi.
Tiếng cười dịu dàng của cô lọt vào tai anh, Dung Ngọc bỏ ngón tay đang dựng thẳng trên môi xuống, cười rộ lên: "Đương nhiên là có chứ."
Anh để bút xuống, mặt không đổi sắc nói: "Tôi rất là nhàn."
Chúng nhân viên công ty trên bàn họp đang không dám lên tiếng: ... ...
Đúng vậy, rất rất nhàn luôn ạ.
Dung Ngọc nhìn bọn họ một cái, không cần cô hỏi liền tự nói ra địa chỉ công ty mình, tiếp theo ấm giọng hỏi: "Em biết công ty ở đâu chứ ? Hay là tôi đi đón em nhé?"
Trong giây lát mọi người thu hồi ánh mắt chính mình, đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó.
Boss là thê nô, nhất định là thê nô, đã vậy lại còn muốn rải cẩu lương nữa, bọn họ biết làm gì bây giờ, thật là tuyệt vọng mà.
- - cũng chỉ có thể ăn thôi.
(*Ed: FA bên Trung được gọi là Cẩu độc thân, rồi dân FA gọi hành động thể hiện tình yêu, ân ái mọi lúc mọi nơi của mấy người đang yêu là tung cẩu lương aka thức ăn cho chó :))))) tớ để y nghĩa Hán Việt vì dịch thẳng ra thì thô quá, mất cái sự hài hước đi :)) )
Sau khi cúp điện thoại, Dung Ngọc cười cười một tiếng, nhưng rồi ngay lập tức thu lại nét mềm mại trên mặt, nói: "Tiếp tục đi."
Phải giải quyết hết công việc thật nhanh lên, để sau khi Tinh Nhan đến anh có thể dành nhiều thời gian ở bên cô hơn.
Vì vậy, mọi người liền phát hiện, vốn tốc độ xử lý công việc của Boss đã nhanh, nay còn nhanh gấp đôi, làm tốc độ của những người lên báo cáo thiếu chút nữa không theo kịp.
Không mất bao lâu thì cuộc họp kết thúc.
Dung Ngọc vừa đi ra, vừa hỏi thư ký bên cạnh: "Có người tới tìm tôi không?"
Người trong phòng họp nối đuôi theo anh ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu ngầm trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Giọng nói của thư ký có chút vội: "Dạ có."
"Quý tiểu thư vừa mới đến ạ."
Vừa nãy mới nhận được tin, bây giờ hẳn là người đã đến nơi rồi.
Đang nói , thì "đinh" một tiếng, thang máy đến.
Một bóng người từ bên trong bước ra.
Không đợi mọi người nhìn rõ là ai, thì boss của họ đã đón đầu kêu ra thân phận của người đến.
"Tinh Nhan!"
Tinh Nhan từ trong thang máy đi ra, liền nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh người mà cô muốn tìm, anh đứng ở trung, tâm vóc dáng lại cao, liếc mắt liền thấy cô, chân vô thức sải bước nhanh hơn.
Ánh mắt thì trở nên sáng long lanh .
- - nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu muốn chết luôn vậy đó.
Tinh Nhan bắt đầu cười.
Cô hai ba bước đi tới trước mặt anh, kéo cà vạt anh xuống, hôn chụt một cái lên gò má.
Nụ cười ôn hòa của Dung Ngọc cứng đờ, câu nói quan tâm mắc lại trong cổ, vẻ mặt không dám tin, cả người cứng còng thành xác ướp.
Thật. . . Là thật sao?
Vị rất ngon nha.
Tinh Nhan nhìn dấu môi đỏ thẫm trên mặt anh, sờ sờ nó: "Dung Ngọc, anh là của em." -- đây là dấu ấn của cô, thuộc về cô.
Cô không cảm thấy ngại ngùng gì, hôn thêm lần nữa: "Phòng làm việc của anh ở đâu vậy? Chúng ta đi vào trong hẵng nói."
Dung Ngọc lấy lại tinh thần, liền cảm thấy chỗ nào đó trên mặt trở nên nóng bỏng, nóng vào tận đáy lòng.
Suy cho cùng thì anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành, hầu kết anh khẽ động, nói: "Ở kế bên."
Đây là. . . Giấc mơ đã trở thành sự thật sao?
Tiếng giày cao gót lộp cộp dần biến mất.
Mọi người mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt f*ck f*ck f*ck f*ck! f*ck một vạn lần!
Mẹ nó ơi!
Quá dũng mãnh!
Trong phòng làm việc.
Nhìn Dung Ngọc hoàn toàn không có gì gọi là vui vẻ, cơ thể thậm chí còn hơi cứng nhắc.
Tinh Nhan suy nghĩ một chút, rồi dựa vào gần hơn, hỏi: "Biểu hiện của anh thế này, là muốn nói lên điều gì?"
Dung Ngọc vô thức mà lui một bước về sau, anh cứ cảm thấy, mình có khả năng là đang nằm mơ...mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá mức vượt khỏi tưởng tượng của anh rồi.
Nhìn anh lùi về phía sau, Tinh Nhan cau mày, "Là em hiểu sai ý của anh rồi sao?"
Dung Ngọc còn chưa đáp lời, cô liền tiếp tục áp sát thêm, khí tràng mạnh mẽ tỏa ra.
"Đối với ai anh cũng tốt như vậy?"
"... . . ." Không phải thế đâu.
"Những gì trên blog không phải vì anh có ý kia ư?"
"..." Không phải mà.
"Hay là," Đuôi mắt Tinh Nhan xếch lên, "Anh không thích em?"
Dung Ngọc bị ép lui đến trong góc, nghe được câu này liền kịp thời phản ứng lại, vội vàng ôm lấy eo người trước mắt: "Không phải như vậy."
"Thích, anh thích em."
Dù là thật hay giả, cũng không thể để cô ấy đi.
Nghe vậy, vẻ lạnh lùng mới rút khỏi khuôn mặt Tinh Nhan, vậy mới đúng chứ, biểu hiện của anh đã rõ ràng như vậy, nếu bây giờ mà dám nói là tự cô suy diễn lung tung...chỉ muốn cùng cô chơi trò mập mờ thì...
Ánh mắt Tinh Nhan lóe lên, vậy thì cắt đứt chân giữa của anh luôn.
(*Ed: các bạn biết chân giữa là chân gì không nào =)))))))) )
Dung Ngọc bỗng cảm thấy lạnh run, hai chân bất giác khép lại thật chặt.
Tinh Nhan ngẩng đầu, "Vậy biểu hiện vừa nãy của anh là thế nào?"
Dung Ngọc không hề giấu diếm, giọng nói vẫn còn có phần bay bổng: "Đột nhiên, anh cảm thấy...cảm thấy có chút giống trong mơ."
Hình như là không để ý, nên tay anh ở trên eo Tinh Nhan đã quên bỏ ra.
Hoàn toàn quán triệt phương châm - - dù là trong mơ cũng phải chiếm lời trước đã.
Tinh Nhan phù một tiếng bật cười, suy nghĩ lại thì đúng là...có chút giống mơ thật.
Cô