Editor: Fuurin
"Chúc thầy sinh nhật vui vẻ ~ "
"Dạo này thầy có khỏe không ạ?"
"Triệu Dịch Hoan gần đây cậu nổi lắm nha, nghe nói còn được đề cử cho giải thưởng XX nữa!"
Bữa tiệc không có quá nhiều người, đại khái là chỉ cỡ hơn mười người, nhưng đều là tuấn nam mỹ nữ, ngồi vây quanh một ông cụ cười cười nói nói, thỉnh thoảng thì quay sang nói chuyện một hai câu với người bên cạnh, xem ra rất là náo nhiệt.
Lại có thêm người lục tục tiến vào, tặng quà cho thầy giáo, nói cười hoan hỉ.
Tinh Nhan và Dung Ngọc đến cũng không muộn lắm, đi theo sau vài vị bạn học. Trong phòng bỗng nhiên tĩnh lặng, sau đó một lần nữa náo nhiệt trở lại, giống như sự lúng túng lúc nãy chưa bao giờ xuất hiện vậy.
"Quý đại ảnh hậu đến rồi à! Ố ồ, còn dẫn theo người nhà nữa kìa."
Tinh Nhan cũng cười, đáp lại đôi ba câu.
"Chúc thầy sinh nhật vui vẻ."
Cô tặng quà cho thầy mình, ôm ông một cái, sau đó giới thiệu, "Đây là Dung Ngọc, bạn trai của em."
Lúc cô giới thiệu Dung Ngọc, rõ ràng khí thế và giọng nói đều trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Dung Ngọc liếc nhìn cô một cái, dường như có chút ít bất đắc dĩ, lắc đầu, "Không phải vậy" .
Lời này vừa thốt ra, những người khác nhìn khuôn mặt vẫn không một gợn sóng của Tinh Nhan, đều cảm thấy lúng túng giùm cho cô, còn có một số còn lại thậm chí còn nhìn có vẻ hả hê.
- - thì ra cô cũng không có tốt đẹp giống như những gì báo nói nhỉ.
Dung Ngọc cũng không để cho bọn họ suy nghĩ nhiều, hình như nhớ tới điều gì trước đó, cười một cách đầy mềm mại mà tràn trề sủng ái, nhấn mạnh, "- - là vị hôn phu."
Ngày đó anh đã được thăng cấp rồi, vị hôn phu và bạn trai là không giống nhau chút nào đâu.
Nói đến ngày hôm đó.
Nghe thấy lời Tinh Nhan nói rằng dỗ cô vui thì cô sẽ kết hôn, hai mắt Dung Ngọc lập tức sáng lên. Suốt cả ngày sau đó, anh đều tìm mọi cách khiến cô vui, khiến cho mọi người trong đoàn làm phim sợ hết hồn.
Về sau anh tựa vào trán cô, ấm giọng tự đẩy mạnh tiêu thụ, "Cưới anh đi."
"Ta có thể nấu cơm." Anh cười dịu dàng, hoàn toàn không có cảm giác rằng quân tử phải tránh xa nhà bếp.
"Có thể làm vệ sĩ của em." Ai đó tiếp tục dụ dỗ, hơi thở của hai người vấn vít vào nhau.
Anh nắm lấy tay cô, làm nó luồn vào dưới áo, sờ đến cơ bụng rắn chắc của mình, hô hấp hỗn loạn: "Còn có thể làm ấm giường nữa" .
Khi đó, Tinh Nhan suy nghĩ một chút, tay tiếp tục sờ sờ, vui vẻ ăn đậu hũ ai kia, ăn ngon, chơi vui, ngủ cũng vui, xác thực là rất khá.
Vì vậy cô bóp cơ bụng rắn chắc trong tay một cái, rồi dứt khoát tuyên bố, "Đợi ngày lành giờ tốt, kết hôn!"
Cho nên mặc dù vẫn chưa lấy giấy chứng nhận, nhưng cả hai xem như đã danh chính ngôn thuận đính hôn.
"Nhan Nhan," anh nhìn Tinh Nhan một cái, giọng nói tuy bất đặc dĩ, lại chứa đầy cưng chiều, "Em lại quên nữa rồi ~ "
Tất cả mọi người: ... . . .
Người ngồi bên cạnh nghẹn họng, nụ cười bên mặt gần như không giữ nổi, đành sượng mặt ngồi đó.
Quét mắt nhìn một vòng, thì tất cả mọi người đang ngồi ở đây đồng loạt đều mang theo biểu cảm "một lời khó nói hết".
Tinh Nhan ngược lại rất trấn định, đại khái là bởi vì lúc trước anh đã đem chuyện này đi khoe một vòng, ví dụ như nửa đêm gọi điện cho người đại diện, lại tỷ như, giới thiệu cho tất cả mọi người trong studio rằng, mình là vị hôn phu của Tinh Nhan.
Cô mấp máy môi son, nắm chặt tay anh, thuận theo anh mà giới thiệu, "Ừm, là vị hôn phu."
"Thật tốt." Thầy giáo sững sờ một cái, sau đó liền bình tĩnh lại, trong mắt nhiễm lên vui vẻ, "Tốt lắm, phải hạnh phúc đấy nhé!"
Thầy giáo là một người biết thấu hiểu, lúc trước ông đã biết chuyện Tinh Nhan và Trình Nham ở bên nhau, Trình Nham hồi nãy đến sớm còn nói với ông là bọn họ có chút hiểu lầm, để ông thay hay giải thích với Tinh Nhan một cái, nhưng nhìn bộ dạng ân ái của Tinh Nhan và Dung Ngọc lúc này, thầy liền không hề nhắc tới hắn ta nữa.
Dù có là thật đi nữa, cũng đã là chuyện của quá khứ rồi.
"Sẽ ạ." Tinh Nhan nói một cách chắc nịch.
Chưa đầy vài phút sau.
Trình Nham từ toilet trở lại.
Chứng kiến bầu không khí thân mật của đôi nam nữ bên cạnh thầy giáo, hắn ta hơi sững sờ, có chút ít hoảng hốt, trước kia, là hai người bọn họ ngồi ở vị trí đó.
Nhưng ngay lập tức, hắn ta lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười tươi đi tới.
"Tinh Nhan đến rồi ư, gần đây bận lắm phải không?" Nói xong, hắn mới nhìn về phía Dung ảnh đế, "Chào anh, Dung ảnh đế!"
Sự đau nhức như có như không trong nội tâm bị hắn lơ đi.
Tinh Nhan lười biếng nhìn hắn ta một cái, rồi dựa vào ghế, tiếp tục nói chuyện với thầy mình, hoàn toàn mặc kệ hắn.
Dung Ngọc ôm lấy eo cô, dung túng giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái, hoàn toàn không thèm để ý là cô đang nhăn mặt với mình.
(*Ed: buổi tối chắc đánh nhau dữ dằn nên hôm này đau eo xong nhăn nhó với ai kia nè :))) )
Sau đó, dường như mới phát hiện ra có người đang chờ, anh mới nở nụ cười ôn hòa, bổ một đao, "Chào anh...anh là. . . Trình. . . Trình Oán đúng không?"
Lông mày hơi nhíu, sự chua xót lóe lên rồi lập tức biến mất, trên mặt hoàn toàn không biểu hiện chút gì bất mãn, Trình Nham vẫn như cũ, cười cởi mở như ánh mặt trời, "Là Nham, Nham trong nham thạch."
Nhưng trải qua chuyện này, Trình Nham cũng không dám lại tiếp tục nữa, chỉ nói thêm một hai câu, rồi trở về chỗ ngồi.
Dung ảnh đế ôm chặt người trong ngực, khóe miệng lại vui vẻ ôn hòa hơn nữa.
Không khí trở nên tốt hơn nhiều.
... . . .
"Sinh nhật vui vẻ! Nào!" Mọi người cụng ly,
Trình Nham giơ lên một ly rượu.
"Uống một chén đi, chúc hai người hạnh phúc."
Một đám người đi theo ồn ào, "Đúng đúng đúng! Trăm năm hảo hợp nhé!"
Dung Ngọc và Tinh Nhan liếc mắt nhìn nhau, cười cười, nâng ly, "Cảm ơn."
Yêu nhau nhận được lời chúc phúc từ người khác, lúc nào cũng rất vui.
Trình Nham rũ mắt, đặt chén rượu xuống.
Đêm nay, tất cả mọi người đều sẽ uống nhiều, bao gồm cả hắn.
Mà trên lâu có người mà hắn để Trần Dao trải qua bao nhiêu cong cong quẹo quẹo âm thầm liên lạc, những người kia đều là những tên liều mạng chân trời góc bể, kẻ rơi vào tay họ thì tuyệt đối không trốn nổi.
Một tiếng đồng hồ sau, sẽ trực tiếp ngồi máy bay rời