Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Chương 19


trước sau


Editor: Fuurin

Dung Ngọc V: Mọi người cảm thấy ai đẹp trai hơn nào? / *ảnh Dung Ngọc* / *ảnh tiểu thịt tươi X*

Lúc trước hai người kết hôn nhanh như chớp.

Sau khi kết hôn, Dung Ngọc chậm rãi rút lui, fan liên tục níu kéo cũng không thể ngăn được quyết tâm cho sự nghiệp vỗ béo của anh.

Ban đầu, các fan hâm mộ vô cùng nhớ anh, nhưng mà không lâu sau, họ liền hoàn toàn không muốn lại nhìn thấy anh nữa.

Anh, trở thành một tên khoe vợ cuồng ma.

Kéo lên kéo xuống blog của anh chỉ thấy:

*Dung Ngọc V: Hôm nay Nhan Nhan nói ánh mắt tôi rất đẹp, tôi cảm thấy cô ấy đại khái là tình nhân trong mắt hoa Tây Thi chăng. / ảnh 1 / ảnh 2. . . / ảnh 9

*Dung Ngọc V: Nhan Nhan nói tôi nuôi cô ấy mập mất rồi / ảnh 1 / ảnh 2. . . / ảnh 9

*Dung Ngọc V: Nhan Nhan nấu mì cho tôi này / ảnh 1 / ảnh 2. . .

Mỗi ngày đều là Nhan Nhan Nhan Nhan, dù có mang danh ôn nhuận như ngọc đi nữa cũng không thể giấu nổi bản chất thê nô khoe khoang kia.

Lần này, anh đăng trạng thái này, fan vừa nghĩ đã biết ngay, phỏng chừng Quý ảnh hậu cảm thấy tiểu thịt tươi kia đẹp trai hơn ai kia rồi. . .

*Fan ào ào bày tỏ: Vui tay vui mắt!

Chúng em cảm thấy anh đẹp trai, nhưng mà Quý ảnh hậu cảm thấy tiểu thịt tươi soái nha a ha ha ha!


... . . .

Người đàn ông dịu dàng buông điện thoại xuống, đi về phía vợ mình trên ghế sô pha.

Ngồi xuống bên cạnh, rồi nhìn lên người trên tivi.

Dường như đã đắm chìm vào trong đó, chứng kiến nam chính bộc phát những tình tiết làm người khác mất mặt kia, người đàn ông vô thức thở dài nói, "Hơi giả rồi, chưa thể hiện được cảm xúc, hốc mắt không đỏ lên, vẫn chưa phải là loại tuyệt vọng đó, cậu ta phải. . ."

Tinh Nhan đang chuẩn bị cười, cuối cùng cười không nổi . . .anh đang dùng tiêu chuẩn gì để so sánh đấy?

Dung Ngọc kịp thời phản ứng, đỡ trán, giọng nói có chút thẹn thùng, "Bệnh nghề nghiệp lại tái phát rồi."

Anh ôm lấy cô, dường như đã cam chịu, ấm giọng làm nũng, "Thôi mà, đừng xem nữa, cùng anh đi nghỉ một lát đi. Nha?"

Tinh Nhan nhìn anh chằm chằm, cười như không cười, trong lòng giơ ngón cái cho khuôn mặt vô tội bất động như núi của anh, tắt TV, nói: "Vậy anh tới diễn cho em xem nào?"

Anh cười bất đắc dĩ, dung túng nói, "Em thích là được."

Anh nằm vật xuống ghế sofa, suy nghĩ một chút về bộ dạng nam chính bị bắt nạt, kéo kéo quần áo mình cho xộc xệch, lại dắt tay cô để lên bụng dưới, khuôn mặt mỗi giây mỗi phút đều nhẫn nhục quật cường, bộ dạng thà chết không khuất phục.

Tinh Nhan: ... . . .

Đây là nam chính bị đánh trên TV á?

Môi đỏ mọng mấp máy, but, tư thế khuất phục như thế, quả thực khiến cho người ta rất muốn bắt nạt nha. . .

Tiện tay nhéo nhéo da thịt dưới tay, cô dạng chân ngồi lên người anh, cúi đầu nói, "Xuỵt! Ngoan một chút nào!"

... . . .

Chỉ đáng tiếc là, liên tiếp năm năm, bọn họ vẫn chưa có con.

Vốn là Dung Ngọc và Tinh Nhan ban đầu vẫn còn có chút tiếc nuối, nhưng cả hai đều không quá chấp nhất, một thời gian sau cũng nguôi ngoai.

Đặc biệt là Dung Ngọc, sau khi hưởng thụ sự ngọt ngào của thế giới hai người, anh liền không có cách nào bỏ được.

Còn lần này, không có sự kiện hình khiêu dâm, Tinh Nhan bình an thuận lợi phát triển.

Là nữ diễn viên đầu tiên của cả nước đoạt giải Oscar, trong nháy mắt khi cầm trong tay chiếc cúp, Tinh Nhan rốt cuộc cũng cảm giác được, số mệnh còn thừa lại dũng mãnh lao vào thân thể cô.

Số mệnh, đã đổi chủ.

Tinh Nhan bỗng nhiên hiểu ra điều gì, cầm cúp nở nụ cười.

Một tháng sau, đứa bé đúng hạn mà đến.

Dung Ngọc: ... . . .

... . . .

Tinh Nhan cả đời tiêu sái, cũng được Dung Ngọc sủng cả đời.

"Em. . .phải đi rồi." Tinh Nhan đã già, cười lên có chút cố sức, nhìn về phía Dung Ngọc, thở dốc một hơi, "Anh. . .đừng cố nữa."

"Ừ." Dung Ngọc gật đầu, mơ hồ vẫn có thể thấy được phong thái ôn nhuận như lúc còn trẻ, ông sờ đầu bà, hốc mắt lại đỏ lên.


Ông nói."Nhan Nhan đừng sợ."

Đợi chút ông, ông sẽ tới ngay đây.

Dưới ánh mặt trời, ông cụ lấy ra quần áo xinh đẹp, run rẩy giúp bà cụ chải tóc. Rồi lập tức thay quần áo, nắm tay bà...

Người đàn ông và đứa trẻ đẩy cửa vào, thấy cảnh đó, vẻ mặt trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt như mưa.

Trên thực tế, lúc trước, đối với tình yêu của hai người, có bạn bè có fan hâm mộ hoan hô chúc mừng, tất nhiên cũng sẽ có những kẻ dìm muốn nó xuống, son sắt bày tỏ quan điểm rằng, hai người phát triển tình cảm quá nhanh, mà ngọn lửa nếu cháy quá dữ dội, sẽ rất nhanh lụi tàn.

Nhưng mà bọn họ cứ chờ mãi, năm năm, mười năm, hai mươi năm, lên trung học, lên đại học, kết hôn...ngọn lửa kia vẫn rực rỡ, vẫn bùng cháy nhiệt liệt.

Vừa đợi một lần, chính là đợi cả đời.

Mùa thu năm 2187, nữ diễn viên đạt giải Oscar Quý Tinh Nhan và chồng là ảnh đế Dung Ngọc, đã cùng nắm tay nhau vĩnh biệt cõi đời.

... ...

Tinh Nhan trở lại thời

gian hiện tại, bản thân vẫn đang ngồi trong phòng tắm, dường như là cô đã ngủ ở đây, còn mơ một giấc mơ thật dài, toàn thân đều mỏi mệt.

Cô bóp trán, giọng nói có chút uể oải, "Điểm?"

Trước mắt bỗng xuất hiện một màn ảnh, dòng chữ "Tấn Giang Hồng Bao Đoàn" hiện lên.

Hình cầu dưới góc trái nhúc nhích, bất đắc dĩ nhấn mạnh lần nữa: "Kí chủ, tên tôi không phải là Điểm."

Đôi chân trắng nõn bước ra khỏi bồn, Tinh Nhan quấn khăn tắm, tùy tiện trả lời một tiếng, rồi tiện tay lấy khăn lông lau tóc, "Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi sao?"

Lúc trước, khi mới gặp được "Hồng Bao Đoàn", cô mới mười tuổi, nhưng cả đời cô không hề thiếu thứ gì, nên cũng không cần thêm vật chất đến tô điểm thêm nữa, nên cô cũng không quá mức ỷ lại vào nó.

Đáng tiếc là sau này cô ngoài ý muốn qua đời, linh hồn gần như sụp đổ, lúc này, hệ thống "Hồng Bao Đoàn" đưa ra trao đổi, để cho cô đi các thế giới khác giành số mệnh, đổi lại nó sẽ giúp cô ngưng tụ linh hồn.

Cô đồng ý .

Chỉ là, linh hồn của cô và khí vận của thế giới kia đã hòa thành một, khi số mệnh bị rút đi, thì những ký ức của cô khi ở đó cũng biến mất .

Cho nên cô hoàn toàn không biết rõ kết quả của nhiệm vụ mà mình đã làm.

"Rất hoàn hảo." Quả cầu nhỏ khen ngợi, "Cô vừa mở được một cái Hồng Bao Đoàn."

Trên màn hình xuất hiện một cái icon, là Long Đoàn 123.

Là một đoàn cao cấp.

Tinh Nhan đi đến trên ghế nằm xuống, hơi dịch dịch người, không hiểu sao cô luôn cảm thấy chiếc ghế từ trước đến nay đã quen ngồi, nay lại trở nên có chút không thoải mái.

Xem nhẹ loại cảm giác mờ mịt này, Tinh Nhan bấm mở Hồng Bao Đoàn.

Bên trong Hồng Bao Đoàn vang lên tiếng rồng gầm, có rồng đang đến!

Lần lần có từng con rồng đi ra.

Áo Lâm: "Có rồng mới gia nhập! Là giống cái sao?"

Bởi vì là Long Đoàn, cho nên ở bên trong đó có tương đối nhiều rồng đến từ mọi thế giới, đương nhiên cũng sẽ có loại khác, nhưng chỉ cần không đề cập tới, cứ im lặng là được.


Tinh Nhan suy nghĩ một chút, đứng lên, mở một ngăn tủ ra, bên trong là quà sinh nhật mà cô nhận được mấy năm nay, có quá nhiều người tặng, phần lớn đều là vòng tay dây chuyền kim cương các kiểu.

Cô dứt khoát cầm vài món, gửi đi.

XY: con người, đây là quà ra mắt.

Hồng bao vừa hiện lên, liền lập tức bị cướp sạch.

Long tộc thích tất cả những thứ sáng lấp lánh, không biết chỗ họ có kim cương đã được mài dũa như thế này không.

Hy vọng bọn họ sẽ mắc câu.

Mấy con rồng biến mất một hồi, sau khi đi ra thì trong lởi nói tràn đầy si mê.

Áo Lâm / Ba Tư /. . . Ngao Kim: Long thần trên cao! Loài người, ngươi rất hào phóng đấy! Còn có nữa không, còn nữa không? !

Vật quý giá như vậy! Những con rồng cướp được hồng bao đều rất thích thứ mà cô gửi cho họ.

XY: Còn.

Bọn họ vui vô cùng, còn nhắn riêng cho cô: Ngươi cần gì?

Phần lớn Long tộc đều rất cao ngạo, tất nhiên sẽ khinh thường việc chiếm tiện nghi của nhân loại nhỏ bé.

Tinh Nhan đáp một cách gọn gàng dứt khoát,

XY: Ta cần công pháp, loại dành cho con người luyện.

Công pháp của nhân loại đối với Long tộc mà nói, giống như kim cương đối với Tinh Nhan bây giờ vậy. Bọn họ không thể dùng những công pháp đó, nhưng hết lần này đến lần khác, sinh mệnh bọn họ lại dài đằng đẵng, còn thích sưu tập kho báu, nên số lượng công pháp tiện tay lấy được cũng rất nhiều.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, bọn họ liền tiện tay lôi ra một đống công pháp không biết lấy ra từ chỗ nào gửi cho cô.

Khi bị truyền tống một lần nữa, Tinh Nhan cong môi cười.

Hiện tại linh hồn của cô tồn tại dựa vào số mệnh, nên mới bị mất đi ký ức, vậy nếu như có một ngày, cô không cần dựa số mệnh nữa thì sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới tiếp theo:

Tiểu thư hào môn tùy hứng vs ca ca cấm dục của vị hôn phu: Làm sao bây giờ, hình như là em thích anh rồi đó!

*Ed: nhắc lại lần nữa là truyện 1v1 nhé các bạn :)))))

----- Hết chương 17 -----



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện