Editor: Fuurin
*Ed: Có vẻ truyện này không được hoan nghênh lắm nhỉ, từ giờ tớ sẽ tập trung vào edit xong phần truyện Cấm Dục Đại Ca này rồi mới tiếp tục làm chương mới các truyện kia nhé, các bạn thông cảm vì nhà nhiều hố quá nên tốc độ chậm :((((((((((((((((( mong mọi người ủng hộ bộ này, truyện cute ngọt ngào lạc lối mà huhu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ánh mắt người đàn ông trở nên sâu hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của người đàn ông bên cạnh, anh ta ngửa đầu ra sau, rời đi đôi môi mềm mại kia.
"Em trai."
Thịnh Lê lội tới đây, cũng không thèm hỏi anh ta là chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thoáng qua người đã hôn mê, rồi đưa tay ra đón, "Làm phiền anh hai rồi."
Không hiểu sao, Thịnh Ngự lại động đậy, tránh đi bàn tay đang duỗi ra của hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt hắn ta, anh lập tức phản ứng kịp mà dừng động tác.
- - đây là vị hôn thê của Thịnh Lê.
Thịnh Lê cười cười tiến lên, hơi dùng sức, không kéo được, -- không ngờ được cô lại túm chặt như vậy.
Không còn cách nào nữa, trên thực tế Thịnh Lê cũng không quá muốn bắt buộc phải đón cô về, nếu không phải xem trọng thân phận vị hôn thê của cô, hắn đã không miễn cưỡng lại đây...
... . . . Yêu tinh mê hồn kia chắc còn đang nằm ở trên sàn tàu, phỏng chừng tí nữa lại bắt đầu ghen tuông cũng nên.
Thế là hắn dứt khoát buông tay ra luôn, gật đầu nói: "Vẫn phải nhờ anh lần này rồi."
Thịnh Ngự hơi cứng người lại, cánh tay đang ôm người cũng siết chặt hơn chút, viền môi mím chặt lại, mang theo vẻ lạnh lùng cấm dục.
"Ừ."
Thịnh Lê trở lại trên boong thuyền, liền có một cô gái khoác khăn tắm tiến lên đón, cô ta di di mũi chân trên mặt sàn, hỏi: "Sao rồi ạ? Cô ấy...cô ấy không sao chứ??"
Cô ta dụi dụi đôi mắt nai, có chút uể oải, nhăn mũi nói: "Làm do em không đúng, không ngờ cô ấy lại sợ nước như vậy. . ."
"Một chút chuyện cũng không xảy ra." Thịnh Lê trả lời qua loa, sau đó chọc chọc trán cô ta, "Em đó nha, rõ ràng là không vui, vậy mà vẫn cứ bắt anh phải đi một chuyến mới được. . ."
"Đó...đó chẳng phải là vì cô ấy là vị hôn thê của anh sao. . ." Cô gái nhăn mày, khuôn mặt cúi xuống, bất mãn nói nhỏ.
"Ghen sao?" Thịnh Lê nghe thấy giọng nói chua loét của cô ta thì vuốt tóc, cười như không cười nhìn cô ta, vươn lưỡi liếm môi một cách tà khí, dường như đang nhấm nháp gì đó, giọng nói kéo dài đầy ái muội, "Anh thích ai em còn chưa biết à?"
Nhớ tới hôm nào đó ở trong phòng họp, bộ dạng cô ta bị hắn đè dưới thân bắt nạt. . .
Hai má Liễu Nguyệt Nguyệt lập tức đỏ lên, mắt nai ngập nước, giống như vừa bị ai bắt nạt, quật cường mở lớn.
Đại lưu manh! Người ta mới không biết đâu!
... ...
Khi Tinh Nhan tỉnh lại, phát hiện bản thân hình như đang ở trong một căn phòng dành cho khách.
Cô tỉnh lại, dùng tay day day trán, sau đó đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài.
Có một người ăn mặc giống như một quản gia đi đến, cung kính chào, "Nhị thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ạ?"
Trên khuôn mặt ông ta là biểu hiện ngạc nhiên mừng rỡ cùng với nụ cười chuẩn mực, "Phu nhân nhất định sẽ rất mừng. Cô không biết đâu, phu nhân canh chừng chăm sóc cô rất lâu, mới vừa rồi có hơi bị trúng gió nên đã đi nghỉ ngơi một chút, vừa đúng lúc cô tỉnh lại . . ."
Tinh Nhan ngắt lời ông ta, nói bằng giọng khàn khàn, "Nước. . ."
Chắc là di chứng sau khi bị sặc nước, bây giờ cổ họng cô đang rất rát.
Quản gia im lặng một lúc, nhìn cô vài lần sau đó đột nhiên vỗ đầu một cái, "Xem tôi này, già rồi nên đãng trí, xin cô chờ một chút ạ."
Tiểu thư nhà họ Quý...đối với việc bị gọi là nhị thiếu phu nhân, sao lại không hề có chút phản ứng gì hết nhỉ. . .
Tinh Nhan uống nước xong, sau đó quay trở lại phòng cho khách vừa rồi, nằm xuống sắp xếp lại các thông tin một cách mạch lạc.
Bị gọi là nhị thiếu phu nhân, cộng thêm việc bị rơi xuống nước, bây giờ cô đã có thể kết luận, chuyện đã phát sinh đến đoạn nam chính đề cập đến việc từ hôn với nhà họ Quý rồi.
Nhưng công chúa nhỏ nhà họ Quý không hiểu, cho nên khi nghe nói lần này Thịnh Lê dẫn Liễu Nguyệt Nguyệt đi du thuyền, cô cũng đi theo, muốn hỏi hắn một chút, nếu như đã không thích cô, thì tại sao lúc đầu lại đồng ý đính hôn chứ?
Cô chứng kiến cảnh cha mẹ yêu thương nhau từ nhỏ cho đến lúc lớn, cho nên cô cũng cho rằng, nếu như hắn đã đồng ý đính hôn, tức là hắn có tình cảm với cô, vậy thì vì sao đột nhiên lại thay đổi chứ?
Chỉ là cô còn chưa kịp hỏi, thì ở trên thuyền, Liễu Nguyệt Nguyệt cứ khăng khăng kéo cô xuống hồ bơi bơi, khiến cô hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cô tỉnh lại, Thịnh phu nhân nói cho cô biết là lúc đó Thịnh Lê đã nhảy xuống nước cứu cô, còn để tất cả người trong nhà họ Thịnh gọi cô là nhị thiếu phu nhân, sau đó dỗ cô rằng bà ta hiểu rõ con mình, sớm hay muộn gì thì cô cũng vào nhà này thôi.
Còn về việc giải trừ hôn ước. . .
Thịnh phu nhân thở dài, xin cô đừng nên trách Thịnh Lê, Thịnh Lê cũng là bất đắc dĩ, gần đây hắn trúng kế người khác, có thể sẽ có hậu quả xấu, hắn sợ cô bị liên lụy.
Công chúa nhỏ ngây thơ, cứ vậy tin ngay.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Thịnh Lê không phản đối khi nghe những người khác gọi cô là nhị thiếu phu nhân.
Cô còn phối hợp với bọn họ, về nhà mè nheo cha mình giúp Thịnh Lê, ảo tưởng rằng nhờ thế mà hắn sẽ vui mừng đến thế